Buổi sáng Lăng Chân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tối qua cô đã nhai đi nhai lại bài ca "Đừng tức giận", quả nhiên là Ngụy Tỷ đã không đến làm phiền cô, xem ra có vẻ khá hữu dụng!
Nhưng điềm xấu là cô đã nằm mơ cả đêm, có người cứ luôn nhảy nhót rồi la hét "Nổi giận thì người chịu thiệt là cô đấy" khiến cô ngủ không được ngon giấc.
Lăng Chân dụi mắt, mở máy nhấn nút trả lời. Còn chưa kịp để điện thoại lên tai, một âm thanh sắc bén đã vọt ra.
"Con nhỏ chết tiệt! Chị mày nói mày đi phẫu thuật thẩm mỹ à?! Cứng lông cứng cánh rồi ha! Có từng đó tiền mà không biết gửi về cho gia đình sao?"
Lăng Chân ngay lập tức vứt điện thoại sang một bên.
Lăng Huyên cũng ở trong nhóm trò chuyện của đám người Thẩm Ngôn Sơ, hẳn là đã hóng hớt được chuyện này. Hôm nay mẹ của nguyên chủ gọi đến hỏi tội cũng là nằm trong dự liệu của cô.
[Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn]
Lăng Chân nhẫn nhịn không cúp điện thoại mà cắt ngang lời trách móc luyên thuyên của bà ta: "Không có sửa gì hết."
“Tao thấy mày cũng không có cái gan ấy!” Mẹ Lăng hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ thẩm mỹ viện nhiều chiêu trò lắm, với cái gan của mày, có khi bị người ta lừa cũng không hay.”
Đây quả là sự thật, nguyên chủ quả thực bị sửa cho thân tàn ma dại.
Lăng Chân nghe ra được ý tứ trong lời nói của bà ta, nhưng vẫn không trả lời, mẹ Lăng chửi xối xả một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà trực tiếp nói thẳng: "Gần đây chị gái mày đang chuẩn bị cho một bộ phim mới, nói là quốc dân gì gì đấy? Chỉ cần có thể giành được một vai trong đó thì tương lai nhất định sẽ nổi tiếng!"
Bộ phim này Lăng Chân cũng biết, “Tiên Vấn”, Quốc dân cấp đại i, phim truyền hình, truyện tranh và game di động đều rất nổi tiếng, và bộ phim thần tượng tiên hiệp này được sản xuất ra thậm chí còn bùng nổ hơn.
Trong nguyên tác, bộ phim này là cơ hội mà mọi người đều khao khát, nam nữ chính đương nhiên cũng tham gia thử vai. Không chỉ có Lăng Huyên trông chờ, cả nguyên chủ cũng vì để tiếp cận Thẩm Ngôn Sơ mà liều mạng cầu xin cơ hội thử vai cho vai nữ phụ bốn, nữ phụ năm.
"Vì vậy cũng phải đút lót chút đỉnh cho phía đạo diễn!"
Mẹ Lăng cảm thấy ý tứ của mình đã đủ rõ ràng, con gái thứ lén tiết kiệm nhiều tiền như vậy, chưa kể lại kết hôn với một người đàn ông giàu có, bà làm mẹ có đòi một khoản thì cũng không có gì quá đáng! Đều là người một nhà, đầu tư cho chị gái thì có gì sai đâu?
Lăng Chân nghe xong, trả lời một cách rất nghiêm túc: "Cố lên."
Mẹ Lăng gần như nghẹn chết, ý của bà ta nào phải vậy đâu!!
"Con xem, tiền phẫu thuật thẩm mỹ của con cũng để rảnh rỗi, chi bằng đưa cho mẹ." Dù gì cũng là đang có việc cần nhờ nên mẹ Lăng chỉ đành kiềm chế tính khí lại mà thuyết phục cô: "Đến lúc đó, đút lót thành công cho đạo diễn, kêu Huyên Huyên ở trước mặt đạo diễn đề cập đến con, nói không chừng con cũng có thể đóng một vai nhỏ!"
Lăng Chân bị bà ta làm ồn ào đến phát hoảng, bước ra khỏi phòng, đi vào bếp rót một cốc nước, vừa uống vừa nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, con dùng số tiền đó tự mình đút lót thì chẳng phải trực tiếp hơn sao."
Mẹ Lăng gần như bị cô chọc cho tức chết, như vậy sao mà giống được!
Huyên Huyên xuất thân từ khoa diễn xuất, tuy rằng không phải là đại học lớn gì, nhưng vẫn được tính là chính quy! Lăng Chân vốn học khoa biên đạo, đơn thuần chỉ vì muốn theo đuổi nam thần chó má gì đó mới bắt đầu diễn xuất, chả có tài nghệ gì cả thì lấy đâu ra tiền đồ.
Tất nhiên, lời này không được nói ra, bằng không nếu để cho Lăng Chân tiên tử với khúc Kinh Hồng Vũ làm chao đảo tiên giới nghe được thì coi cô làm sao mà dạy bà ta làm người ngay tại chỗ đi.
Mẹ Lăng cảm thấy con gái thứ của mình trở nên không dễ khuyên bảo vì vậy bà trực tiếp hù dọa cô: "Bây giờ mẹ muốn vay số tiền này của mày, nếu mày không cho vay thì sau này đừng về cái nhà này nữa!"
Lăng Chân rất bực bội, một gia đình thiên vị, lấy con gái làm công cụ kiếm tiền như thế lẽ nào còn có giá trị gì đáng để lưu luyến sao?
Mẹ Lăng ép hỏi: "Mày có cho vay hay không?"
“Không cho.” Cô uống cạn cốc nước, lau miệng rồi đanh thép đáp: “Con sẽ giữ để đưa cho chồng đi chợ!”
Nói xong cô cúp máy, bỏ mặc mẹ Lăng ở đầu dây bên kia tức đến đau lòng ngực.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông đang khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp, chiếc áo sơ mi mỏng màu đen khiến làn da của anh ta trở nên vô cùng trắng trẻo, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một tia giễu cợt: “Cho tôi, đi chợ ư?"
Lăng Chân đối diện với trùm phản diện thì lập tức lúng túng, đừng nói là đi chợ nấu ăn, cả hai dường như chưa từng ăn cơm chung một bàn bao giờ.
Con ngươi đen láy của cô đảo mấy vòng, vặn vẹo ngón tay, nhỏ giọng hỏi: "Vậy có muốn cùng nhau ăn sáng không?"
Ánh mắt của Ngụy Tỷ dừng lại trên người cô một hồi, dời đi nơi khác, rồi lại dời trở lại.
"Ăn cái gì?"
Trong căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
Thẩm Ngôn Sơ đang lật xem kịch bản, trên bìa có ghi dòng chữ "Tiên vấn", chủ đề tiên hiệp đại i này có thể nói là bộ phim hứa hẹn nhất trong ngành năm nay. Quản lý của anh ta đã giúp anh ta giành được cơ hội thử vai cho vị trí nam chính, nếu có thể giành được, về cơ bản anh ta có thể được vào tuyến tiểu sinh số một.
"Đing đoong" chuông cửa vang lên. Thẩm Ngôn Sơ đi tới mở cửa, mỉm cười: "Ôn Di."
Giản Ôn Di xách theo hai túi ni lông bước vào, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo: "Đang đọc kịch bản à?"
Thẩm Ngôn Sơ cầm lấy túi đồ trên tay cô ta: "Ừ, chuẩn bị trước một chút."
“Nghe nói buổi thử vai bộ phim này sẽ tổ chức để toàn quốc bình chọn, dù sao hóa trang cổ trang rất kén người.” Giản Ôn Di đặt tay lên kệ bếp và nhìn Thẩm Ngôn Sơ: “Nhưng em nghĩ anh nhất định có thể làm được. "
Thẩm Ngôn Sơ xua tay: "Cũng tùy vào tình huống anh thử vai."
Tuy nói như vậy nhưng nếu buổi thử vai diễn ra thuận lợi, thì vai diễn này về cơ bản là sẽ được quyết định nội bộ. Cái gọi là toàn quốc bình chọn chẳng qua là một thủ đoạn tuyên truyền và quảng bá trá hình, mục đích cuối cùng là thu hút sức nóng.
Trừ khi có một tuyển thủ nặng ký thật sự chứ kết quả của buổi thử vai sơ bộ về cơ bản là đã định sẵn.
Giản Ôn Di cười có chút ngượng ngùng: "Em cũng định thử vai nè, nếu được đóng phim cùng anh thì rất tuyệt."
Thẩm Ngôn Sơ: "Anh tin em."
Trong suy nghĩ của anh ta, không ai thích hợp đóng vai tiên nữ hơn Giản Ôn Di.
"Phải rồi" Giản Ôn Di nhớ ra gì đó: "Hai ngày nay Hiểu Ninh rất kỳ lạ, còn hỏi em vay tiền nữa chứ."
Thẩm Ngôn Sơ nhíu mày: "Mượn tiền sao?"
Giản Ôn Di gật đầu: "Em hỏi cô ấy dùng để làm gì, nhưng không nói. Vì vậy, em định hai ngày nữa sẽ đặt một bàn ở Quân Duyệt, mọi người họp mặt vui vẻ một chút, Hiểu Ninh cũng đã đồng ý."
Thẩm Ngôn Sơ cười dịu dàng: "Cứ làm theo lời em đi."
"Vậy thì..." Giản Ôn Di cắn môi, dè dặt nhìn anh: "Em có nên gọi Lăng Chân đến không nhỉ?"
Thẩm Ngôn Sơ vô thức nhíu mày, chuyện ngày hôm qua Lăng Chân rút khỏi nhóm quả là đã tát vào mặt của tất cả mọi người.
"Không biết có phải vì đám A Trạch nói chuyện hơi quá đáng nên cô ấy mới đột nhiên khác thường như vậy không?" Giản Ôn Di nói: "Ban đầu cũng là em thêm cô ấy vào nhóm..."
"Em muốn gọi thì cứ gọi đi." Thẩm Ngôn Sơ bất đắc dĩ: "Em đó, đúng là quá lương thiện mà."
Giản Ôn Di cười ngượng ngùng, mở khung chat của Lăng Chân và gửi một tin nhắn: "Ngày mai ở Quân Duyệt, tôi với Ngôn Sơ và cả mọi người họp mặt liên hoan, cô có tới không?"
Rất lâu không thấy đối phương trả lời.
Khoảng mười phút sau, tin nhắn mới hiện lên, đúng lúc Giản Ôn Di đi rửa tay, Thẩm Ngôn Sơ cầm lên xem…
Lăng Chân: "Không đi."
Thẩm Ngôn Sơ: "..."
Giản Ôn Di trở lại nhìn thấy tin nhắn này cũng rất ngạc nhiên. Trước đây, hễ là trường hợp có mặt Ngôn Sơ thì dù không có ai mời Lăng Chân cũng sẽ tìm trăm phương nghìn kế để tới.
Đúng lúc này, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn khác:
"Văn Hiểu Ninh có đi không?"
Giản Ôn Di mù mờ: "Có."
Lăng Chân: "Vậy thì tôi cũng đi."
Thẩm Ngôn Sơ: "..."
Tự dưng rất muốn đập vỡ cái điện thoại.
Khi trả lời tin nhắn, Lăng Chân đang ngồi nghiêm chỉnh và ăn sáng cùng Ngụy Tỷ.
Sở dĩ cô đồng ý đến cuộc hẹn là vì cô đã tính ngày, ngày mai đúng là ngày thứ ba, vừa hay có thể đi gặp Văn Hiểu Ninh để lấy lại tiền.
Khi có tiền, cô có thể mua một món quà nhỏ cho Ngụy Tỷ để tăng thêm chút cảm tình. Đề phòng sau này tình hình có biến, ít nhiều hai người cũng có chút giao tình, lão đại sẽ không đến nỗi không nể mặt.
Ngụy Tỷ ăn uống rất yên lặng, chỉ liếc mắt qua nhìn Lăng Chân khi cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn, còn lại thì đều không thèm để ý đến Lăng Chân.
Lăng Chân trả lời Giản Ôn Di một cách gọn gàng dứt khoát. Dựa trên nguyên tắc "giao tiếp là bước đầu tiên trong việc xúc tiến tình cảm", cô cố gắng bắt đầu đối thoại với Ngụy Tỷ.
"Cái đó…" Lăng Chân đang bưng một tách sô cô la nóng, một nửa mặt núp sau vành tách: "Tối qua anh ngủ có ngon không?"
Vừa mới nói xong, không khí đã giảm mạnh ba độ.
Bài ca ma thuật lại vang lên bên tai Ngụy Tỷ, tối qua Lăng Chân đã lặp lại nó tầm mười lần.
Lăng Chân rụt cổ lại: "Không ngon sao?"
"Bài ca của cô…" Đôi mắt đen hẹp dài của Ngụy Tỷ lộ ra một chút cáu kỉnh: "Lập lại một lần nữa tôi sẽ ném cô ra ngoài."
Lăng Chân mím môi, sao đột nhiên lại trở nên hung dữ nữa rồi?
Thấy đối phương không có phản ứng, Ngụy Tỷ ngước mắt lên, đối diện với sự hoảng sợ trong mắt hạnh của cô gái.
Ngụy Tỷ cau mày.
Lại bị dọa sợ nữa sao?
Anh đáng sợ đến vậy sao?
Nếu mấy câu này mà nói ra, rất có thể Lăng Chân sẽ ném mấy trang mô tả trong cuốn tiểu thuyết vào mặt anh!
Đâu chỉ là đáng sợ, anh còn rất! khủng! khϊếp!
Trên bàn ăn lại trở nên im lặng, Ngụy Tỷ có chút cáu kỉnh, vừa định đứng dậy thì đột nhiên bị kéo tay lại.
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Chân nghiêm túc, hai tay cô nắm lấy một bàn tay của anh, lật ngược lại, dùng đầu ngón tay mảnh mai mịn màng ấn vào lòng bàn tay anh.
"Chỗ này là huyệt lao cung." Lăng Chân ấn hai cái, cẩn thận giương mắt lên nhìn anh: "Tĩnh tâm an thần, trấn định tỉnh táo, khi muốn tức giận anh có thể...ấn vào huyệt này."
"Đừng tức giận có được không."
Đầu ngón tay mịn màng của cô lướt nhẹ qua đường chỉ tay của anh, có một loại thân mật khó tả mà thầm kín. Ngụy Tỷ cứng đờ người, nhưng không rút tay về.
Thực ra, anh không muốn tức giận.
Nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng lại không chịu nói ra.
Đêm nay Lăng Chân ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau nhìn mình trong gương, đôi mắt sáng ngời có thần, nước da rõ ràng là trắng sáng hơn vài tone so với mấy ngày trước, trông rất tràn đầy sức sống.
Dưới sự nuôi dưỡng của linh châu, đại khái là đã khôi phục được năm phần dung mạo tiên tử của Lăng Chân rồi. Tâm trạng của Lăng Chân rất tốt, buổi tối trước khi ra ngoài còn đặc biệt chọn quần áo.
Nguyên chủ xuất thân là một biên kịch, vì để theo đuổi Thẩm Ngôn Sơ mà đã chuyển nghề làm một diễn viên nhỏ, toàn bộ số tiền dành dụm được trong suốt mấy năm làm nghề đều đổ hết vào thẩm mỹ viện. Cô ấy không mua nhiều quần áo, hầu hết đều là loại quần áo có nhiều hoa văn, màu sắc tươi tắn thu hút sự chú ý của mọi người, phẩm vị thực sự là không được tốt cho lắm.
Lăng Chân mừng rỡ, chọn nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một bộ đầm trắng đơn giản, Đường viền cổ ngang để lộ một cặp xương quai xanh mảnh mai, điểm nhấn là một hạt châu nhẵn bóng trong sáng, phần dưới là tay áo phồng và làn váy lửng rất có cảm giác thiết kế.
Chỉ là một chiếc đầm bình thường, nhưng khi khoác lên người cô, cổ thiên nga, bờ vai vuông góc và vòng eo thon thả đã phát huy tối đa vẻ đẹp của nó, di chuyển rất duyên dáng và thướt tha.
Lăng Chân đến nơi, bước vào quán rượu Quân Duyệt tráng lệ, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ đã tìm thấy phòng bao riêng của Giản Ôn Di. Cô đến hơi muộn, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong phòng.
"Sao cơ?! Cậu nói là Lăng Chân cầm ảnh của Ôn Di để đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?"
Lăng Chân hơi nhướng mày.
Sau đó giọng nói của Văn Hiểu Ninh phát ra: "Chứ còn sao nữa, cậu thấy có ghê tởm không?"
Cô ta bị Lăng Chân bắt chẹt một khoản, vì đòi tiền mà cô ta đã trở mặt với người bạn trong thẩm mỹ viện, trong lòng đầy oán hận nên tự nhiên sẽ mắng vài câu.
"Đệch, đệch!"
"Đúng là kinh tởm mà! Người phụ nữ đó có vấn đề về tâm lý à?"
Thẩm Ngôn Sơ không nói lời nào, nhưng sắc mặt rất khó coi. Giản Ôn Di càng khó chịu hơn, vừa nghĩ đến việc có ai đó cố gắng bắt chước mình thì cô lại thấy khó ở.
Văn Hiểu Ninh nhìn phản ứng của bọn họ, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướиɠ méo mó, cô tuyệt đối không để Lăng Chân lấy lại tiền một cách khoái trá! Sau này cô ta đừng hòng hòa vào nhóm bạn bè của bọn họ nữa.
"Vì vậy, sau này mọi người phải né Lăng Chân ra, người phụ nữ này có vấn đề về tâm lý đó…”
Chưa kịp nói xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh, một bóng người mảnh khảnh từ ngoài cửa bước vào.
Tiếng ồn trong phòng hơi dừng lại, mọi người nhìn cô bước từng bước tiền vào, thật lâu sau mới có người kinh ngạc thốt lên: "Lăng Chân?!"
Vẻ mặt cô gái điềm đạm, tư thế cao thẳng, làn váy khẽ lay động lúc di chuyển cho người ta một loại cảm giác thần tiên phiêu bồng.
Đây là Lăng Chân quê mùa cục mịch, hèn mọn nịnh hót ấy sao??
Chỉ thấy cô gái ưu nhã đi tới trước mặt bọn họ, ưu nhã lấy đi ly rượu trong tay Tống Chiêu, sau đó ưu nhã…
"Xào xào" một tiếng, toàn bộ tại lên mặt Văn Hiểu Ninh!
Tiên nữ hạ phàm đã rất cực khổ rồi, lại còn phải nhẫn nhịn sự chửi bới sau lưng của loại hèn mọn này, chẳng phải là quá oan ức sao?
"Ahhhhhhhhhhh!"
"Lăng Chân! Cô làm gì đó!"
Lăng Chân ném ly rượu lên bàn, nhìn Văn Hiểu Ninh rồi cười nhạt: "Xin lỗi thì khỏi cần."
"Làm phiền cô mau trả tiền lại cho tôi."