Tác giả: Công Tử Vu Ca
Editor và beta: Hủ Ngốc
“Không muốn?” Tần Tự Hành hỏi.
Triệu Phấn lắc đầu: "Muốn."
Tần Tự Hành bật cười, ông ta cười giống như một con sói, hạ lưu, khinh miệt và oai phong lẫm liệt.
Mặt Triệu Phấn càng đỏ hơn, cậu ta siết chặt hai tay.
“Cậu đi đi.” Tần Tự Hành nói.
"Cái gì?"
“Cút.” Tần Tự Hành dường như mất hết sức lực, ngã xuống trên giường.
Triệu Phấn sửng sốt một chút, sau đó lập tức bò từ trên giường xuống, chạy vào phòng tắm mặc quần, áo trên cũng chưa kịp mặc đã ôm vào ngực bỏ chạy.
Sau khi chạy ra ngoài, cậu ta đứng ở hành lang. Cậu ta muốn chạy, nhưng lại không dám.
Cậu ta liền gọi điện cho Lý Nhung.
“Giám đốc Tần bảo tôi ra ngoài.” Cậu ta nói: “Tôi có thể đi không?”
“Để cậu đi?” Lý Nhung kinh ngạc hỏi.
"Ừm."
Lý Nhung trầm mặc một hồi nói: "Đi đi."
Triệu Phấn như được đại xá, chạy ra từ câu lạc bộ, bên ngoài gió bắc lạnh lẽo, cậu ta vừa đi vừa khóc, cuối cùng ngồi xổm ở ven đường khóc nức nở, ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn ở phía xa, bên trên là trailer của 《Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, có Cố Vân Tương, còn có cả Giản Văn Minh.
Gió bắc làm nước mắt của cậu ta đông cứng.
Lý Nhung lại gọi điện thoại cho Tần Tự Hành, cười hỏi: "Giám đốc Tần không hài lòng với tiểu Triệu sao?"
Tần Tự Hành nằm ở trên giường, ông ta không trả lời câu hỏi của gã mà chuyển chủ đề: "Gọi điện thoại cho Giản Văn Minh, bảo cậu ta qua đây."
Lý Nhung ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu ta đang tham gia chương trình, không đến được."
“Đủ lông đủ cánh rồi phải không?” Tần Tự Hành nói: “Được lắm.”
Tần Tự Hành cúp điện thoại, đi tìm kiếm ảnh của Giản Văn Minh, một lúc sau, ông ta tìm thấy tấm ảnh mới nhất trong lịch trình của "cậu".
Thật đẹp.
Tràn ngập hơi thở thanh xuân, kiên nghị lại lạnh lùng, giống như một đóa hồng diễm lệ nhưng lại lạnh lẽo, vô cùng tươi trẻ, ngay thẳng.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
“Giản Văn Minh lại lên hot search rồi.” Tiểu Vương vừa nói vừa nhìn vào điện thoại: “Tháng này anh ấy đã lên hot search mấy lần rồi, công ty của anh ấy đúng là rất chịu chi tiền."
Chu Đĩnh không nói lời nào, vẫn cặm cụi với chiếc máy tính bảng trong tay.
Sau khi xem xong tư liệu trên tay, y click mở Weibo, xem một chút hot search.
Liền thấy được tấm ảnh của Giản Văn Khê cùng Chu Tử Tô ở trường đại học A được fancam chụp lại.
Một lần nhìn này, khiến y nháy mắt cảm thấy máu dồn lên não.
Bởi vì bộ dáng học sinh kia của Giản Văn Khê, cực kỳ giống với Joshua năm đó.
Sơ mi trắng, cà vạt đen, quần đen, giày thể thao, điểm khác biệt duy nhất, đó là mái tóc đỏ kia. Trong một đoạn video, Chu Tử Tô đứng phía sau anh, mỉm cười cầm chiếc tai nghe bên trái của anh, đeo vào tai mình, sau đó nhẹ nhàng tựa cằm vào vai anh, cùng anh cùng nhau nghe nhạc. Giản Văn Khê mỉm cười quay đầu nhìn cậu, gương mặt chạm vào tóc cậu.
Ảnh chụp hơi mờ và rung lắc, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp tươi trẻ của bọn họ.
Khu bình luận đều đang cắn đường, bình luận có lượt tương tác cao nhất là: "Hai người xứng đôi ghê, đẩy thuyền ra khơi nào!"
"Phải thế chứ. Gì mà Chu Đĩnh Lục Dịch, rõ ràng Tử Tô mới là CP số 1!"
Chu Đĩnh cảm thấy bản thân như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Y mới vừa buông Giản Văn Minh xuống, một đoạn video của fancam, lại đem trái tim của y treo lên.