Anh Em Song Sinh Hoán Đổi Cuộc Sống

Chương 24: Toàn trường nổ tung (2)

Editor + Beta: Hủ Ngốc (Ngốc đã beta lại)

Giản Văn Khê hoạt động cổ họng một chút, tay nắm đàn violin cũng lộ ra gân xanh.

[Vậy cũng quá cao đi!]

[Bỏ phiếu tại hiện trường, loại bỏ phiếu như này nếu biểu diễn bùng nổ một chút thì rất dễ lấy điểm cao. Tôi có chút lo lắng thay cho Giản Văn Minh đấy, hai người bọn họ đều là đại vocal nha!]

[Giản Văn Minh bại bởi Lục Dịch cũng đẹp rồi, trận dầu thắng Cố Vân Tương, trận thứ hai lại bại dưới tay bạn trai tin đồn của mình.]

[Tin đồn cái rắm, vẫn luôn là Giản Văn Minh lăng xê miễn phí đi. Lục Dịch thiếu điều vứt tám chữ "Tuyệt không khả năng miếng dán da chó" ra rồi kìa.]

[Ha ha ha ha ha ha ha.]

Lục Dịch lúc này cũng xoay người nhìn về phía Giản Văn Khê đứng ở lối vào sân khấu.

Mồ hôi từ thái dương hắn ta chảy ra, hắn cũng không lau, cả người nhiệt huyết vẫn còn đang sôi trào, hắn ta thở hổn hển cười cười, cùng đồng đội đứng sang một bên.

Người dẫn chương trình nói: "Tiếp theo cho mời hạng nhất tập trước Giản Văn Minh, cùng đồng đội Chu Tử Tô!"

Giản Văn Khê mím môi nhìn thoáng qua Chu Tử Tô, sau đó vươn tay tới, chụp lấy bờ vai của cậu.

Chu Tử Tô hướng về phía anh gật gật đầu, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị hơn.

Hai người lên sân khấu dưới bóng tối mông lung, đứng ở trung tâm sân khấu.

Bởi vì là phát sóng trực tiếp, đổi sân khấu liền không thể nhanh như vậy, sân khấu có chỗ truyền đến tiếng vang, là nhân viên công tác lên sân khấu dọn đạo cụ đi.

[Sao chưa bật đèn vậy?] Làn đạn sốt ruột mà kêu [Tôi muốn xem Giản Văn Minh!]

Trên sân khấu vẫn tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.

Trên ghế huấn luyện viên, Chu Đĩnh đột nhiên ngồi ngay ngắn.

Tiếng tim đập đinh tai nhức óc.

Bời vì thân ảnh mông lung kia, y tựa hồ nhìn thấy violin trên vai hai người.

Đàn violin, đàn violin.

Trong nháy mắt vậy thôi, cổ họng y như thể chỉ có chua xót, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, trong mắt là không tin tưởng, tiếng tim đập lại càng lúc càng nhanh.

Như trở về thời mười sáu tuổi, y đứng xa xa một bên, si ngốc mà nhìn Joshua.

Người nọ ngồi trong góc, đang luyện đàn, cứ kéo một hồi, lại dừng lại lật một trang nhạc phổ mới.

"Đi thôi." Chu Như vẫn đang xúi giúc y: "Đi qua bên đó chào hỏi người ta một cái đi."

Y gật gật đầu, đi qua phía Joshua.

Phát hiện y đi tới, Joshua chỉ lạnh lùng mà nhìn thoáng qua, tiếp tục kéo đàn violin của mình.

Chu Đĩnh đứng bên cạnh một hồi, có chút không nỡ quấy rầy anh.

Joshua kéo chính là "The last rose of Summer", là một danh khúc violin rất khó. Trong tiếng đàn violin Chu Đĩnh ngửi thấy hương hoa hồng nhàn nhạt, y kiềm lại nhịp tim, lẳng lặng đi tới bên cạnh Joshua, sau đó nhìn chằm chằm nhạc phổ, tiếng đàn violin càng lúc càng nhanh, tim y đập cũng càng lúc càng nhanh, sau đó ngay thời điểm đối phương muốn dừng lại, y nhẹ nhàng vươn tay tới, thay Joshua lật một trang nhạc phổ.

Joshua quay đầu nhìn thoáng qua, huyền cầm trong tay vẫn chưa dừng lại, chỉ nhàn nhạt mà gật đầu một cái với y.

Giữa hai người bọn họ cũng không có trò chuyện hay giao tình gì, hồi ức động tâm nhất, bất quá cũng chỉ là anh kéo violin bao lâu, y cứ ở bên cạnh yên lặng mà giúp anh lật nhạc phổ bấy lâu.

Khi đó hẳn là quá khẩn trương đi, cũng còn quá nhỏ, nhìn thấy người nọ lãnh ngạo như vậy, mối tình đầu liền sợ sợ khϊếp khϊếp mà không dám ngoi ra nữa.

Một tiếng đàn violin truyền ra từ trong bóng đếm, đem Chu Đĩnh từ hồi ức kéo về.

Y gắt gao mà nhìn về sân khấu.

Trong màn đêm, là tiếng đàn violin dồn dập, ngay sau đó là một tiếng đàn violin khác cuốn lấy bó, thanh âm hai chiếc đàn violin quanh quẩn, quay cuồng, càng ngày càng vội, cuối cùng hợp thành một thể, khoảng khắc hòa thanh truyền ra, sân khấu sáng lên.

Là Giản Văn Khê bạch y tóc đỏ, cùng với Chu Tử Tô hắc y tóc đen, gương mặt bọn họ hơi hơi dán thân đàn, ánh mắt sắc bén, tiếng đàn giao triền áp phúc, ngươi truy ta đuổi, như có tia lửa bắn ra khắp nơi. Ngay cả Chu Tử Tô luôn ôn hòa trầm tĩnh, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, mà Giản Văn Khê khí chất vốn thanh lãnh, lại càng bọc thêm một luồng khí lạnh mùa đông, hai người ngươi một đoạn ta một đoạn, chương thứ ba và thứ tư của Shostakovich No.1 được chơi liên tiếp, sau đó chuyển sang trung gian một đoạn tấu nhanh vô cùng kịch liệt là chương ba D Major của Tchaikovsky, hai cây đàn lại lôi ra khí thế dời non lấp biển, như cầu vồng ngày quang, như vạn mã lao nhanh, ánh đèn sân khấu biến ảo, theo tiếng đàn càng lúc càng nhanh biến thành đỏ như máu.

Sau đó bình bạc chợt phá thủy tương bính, thiết kỵ xông ra đao thương minh, khúc chung thu bát để ý họa, bốn huyền một tiếng như nứt bạch! (trích từ 琵琶行并序 của 琵琶 )

Giản Văn Khê cùng Chu Tử Tô gần như là thu lại vĩ dành cùng một lúc, động tác nhanh nhẹ gọn gàng.

Tiếng đàn đã không còn, chỉ còn dư âm còn đang quanh quẩn.

Trong thính phòng có rất nhiều người cầm lòng không được đứng lên.

"Tchaikovsky!!!"

"Bùng nổ, đoạn đấu đàn này!"

"Giản Văn Minh ngon a!"

"Không làm mẹ thất vọng, không phí công chờ cả một buổi!"

"Vững lắm!"

"Trời tui ơi, Giản Văn Minh kéo violin cũng quá giỏi rồi đi, biểu diến đấu đàn này hoàn toàn là trình độ chuyên nghiệp đấy!"

Một đoạn đấu đàn, hiện trường liền bạo loạn, tiếng vỗ tay như sấm hồi lâu mới tan đi.

Hiện trường tiếng dương cầm vang lên, giọng hát thanh minh thanh triệt của Giản Văn Khê truyền tới từ trong yên tĩnh "Những thứ ngon ngọt mà em thưởng thức, đều là kết quả của tích mịch. Đó là cắt lấy từ trong l*иg ngực tôi."

Làn đạn thưa thớt hẳn từ khi anh cất lời, như thể mọi người đều không có tâm tư mà đăng bình luận, hoàn toàn bị tiết mục câu lấy vậy.

Ánh đèn đỏ bao phủ gương mặt anh, mông lung, gương mặt kia trông lại càng tinh xảo. Ngón trỏ đeo chiếc nhẫn lớn màu lục. Mái tóc đỏ thấu, giúp cho anh càng thêm lãnh diễm vô song. Mà Chu Tử Tô bên người anh, lại trầm tình, dùng thanh âm hồn hậu phối hợp với anh, đỡ lấy anh nâng anh lên, sau đó bay lên thật cao.

《Câu chuyện tình yêu đẫm máu》 phân theo hình thức hát riêng, điệp khúc, hát riêng, điệp khúc, vì thời lượng chương trình, bài hát bốn phút hai mươi tư giây bị ép xuống chỉ còn ba phút, một đoạn hát riêng, hai đoạn điệp khúc, theo hình thức càng lúc càng dâng cao.

Tiếng ca của Giản Văn Khê so với lúc hát "The social song" không giống, sáng trong hơn, nhưng nửa bài đầu rõ ràng có thu lực lại, một câu đột nhiên cất cao, lại làm người xem đối với phần cao trào phía sau càng thêm chờ mong. Phảng phất như một đạo kiếm quang mạnh mẽ đang mở rộng ra, sắp sửa nổ tung.

Miêu Lật ôm che lại l*иg ngực, cố gắng khống chế biểu tình của mình.

Tiếng ca càng cao, đã tới đoạn điệp khúc cuối cùng.

Giản Văn Khê "Lúc này muốn nắm lấy."

Chu Tử Tô "Đều đã quá muộn màng."

Giản Văn Khê "Da thịt trong lòng bàn tay đã sơm vô dụng."

Chu Tử Tô "Mắt thấy linh hồn biến mất chỉ còn lại vỏ rỗng."

Hai người mỗi người một câu, ngươi hát xong ta tới tiếp, tiết tấu mạnh mẽ, kẻ xướng người họa, phối hợp thiên y vô phùng (liền mạch), không khí dần bị tô dậm hơn, tông điệu một câu so với một câu lại càng cao, đã sắp lên đêsn đỉnh núi rồi, hai người hợp xướng một câu cuối "Tình yêu cũng muốn có sống chết!"

Người trong thính phòng nắm chặt bàn tay.

Tới rồi.

Phần cuối cùng bùng nổ nhất sắp tới rồi!

Toàn bộ sân khấu đều là đám mây 3D, ở trong không trung bay múa biến ảo, màn ảnh xoay quanh bọn họ hai vòng, người đều như muốn bay lên, Giản Văn Khê nắm lấy mic, hát lên một khúc cao vυ't, âm điệu càng lúc lại càng cao, âm giả thanh siêu cao, tựa như tiếng trời, vang vọng trong toàn bộ đại sảnh.

Mà lúc này Chu Tử Tô vẫn đang hát, hát lên đoạn cao trào nhất. Giản Văn Khê hòa thanh cũng dần dần cao bằng giọng cá heo, như ngọc Côn Sơn vỡ nát, phượng hoàng Trường Minh, phi thường hoa lệ mà tràn trề sức sống, xông thẳng đến chân trời, trực tiếp đem hiện trường cùng người xem trước màn hình đập tan.

Ngay trong âm giả thanh siêu cao khiến người trợn mắt há mồm ấy, Chu Tử Tô cũng một câu cao hơn một câu, một câu nhanh hơn một câu.

"Để anh đến thay em thừa, tiên, khải, hậu. Khắc cốt ghi tâm như một cuốn tiểu thuyết tình yêu. Máu càng chảy, tay càng đau, tâm càng rỗng, thịt càng đau. Tình yêu phải thiên đạo vãn quả mới sinh động!"

Chu Tử Tô kéo mic, thanh âm cậu hòa cùng Giản Văn Khê, cùng dừng lại với nhạc nền, phảng phất sau khi toàn thế giới nổ tung, chỉ còn lại tro bụi bay tứ tung trong ánh sáng.

Chu Tử Tô mỉm cười, thở phì phò nhìn về phía Giản Văn Khê, hai người cơ hồ đồng thời nâng mic, dùng một giai điệu triền miên uyển chuyển hát hai câu cuối cùng.

Chu Tử Tô "Không cần trả lại cho anh."

Giản Văn Khê dùng âm thanh càng nhỏ càng dài hát tiếp vào "Không cần trả lại cho anh.

Chữ "anh" như khí, tiếng hát kết thúc, chỉ còn lại tiếng dương cầm nhàn nhạt, Giản Văn Khê đi đến bên người Chu Tử Tô, hai ngừng đứng hướng mặt về thính phòng.

Song mỹ cùng tồn tại, chỉ có quang mang từ đỉnh đầu bọn họ truyền tới.

Như mây đen tan đi, ánh mắt trời đồng thời rơi xuống.

Thính phòng bùng nổ, làn đạn trực tiếp cũng lập tức nổ.

[Thần hát CMNR!]

[Đỉnh đầu tê dại!]

[Vương tạc vương tạc!]

[Giọng cao bay luôn!]

[Tui mẹ nóa!!]

Miêu Lật kích động đến chảy nước mắt, đột nhiên đứng bật dậy, vỗ tay bốp bốp: "Hay!"

Trương Tư Hằng khoa trương nằm lên ghế tựa, làm biểu tình không thể tưởng tượng được, Chung Nhạc lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ kính trọng vỗ tay.

Màn ảnh quay đến khuôn mặt Chu Đĩnh.

Đôi mắt Chu Đĩnh ướŧ áŧ.

Hát cái gì, y tựa hồ đã không nhớ nổi.

Trong mắt y chỉ có Giản Văn Khê trên sân khấu.

Hình ảnh anh kéo violin, đứng trên sân khấu quang mang vạn trượng đâm vào trái tim y.