Anh Em Song Sinh Hoán Đổi Cuộc Sống

Chương 11: Tinh Nguyệt Chi Chiến bắt đầu

Edit: Hủ Ngốc

Giản Văn Minh không quen dùng các ứng dụng phần mềm trong nước, chỉ có Weibo là cậu dùng thường xuyên nhất.

Cậu cũng biết hot search trên đây không phải lúc nào cũng như tên gọi, trong thời đại “tư bản” lên ngôi, danh lợi do hot search mang lại thế nào không cần nói cũng biết, không có ai rảnh rỗi đi bỏ vốn đầu tư ứng dụng này chỉ để từ thiện cả. Bởi vậy, phần lớn hot search đều có người nhúng tay, chẳng hạn như hot search trên Weibo, một số là do các ngôi sao tự mua để quảng bá cá nhân, có khi là do bên đối thủ mua hot search để dìm, ngoài ra Weibo còn chủ động đẩy tin chính thức lên hot search để duy trì độ hot.

Mấy hôm nay cậu đều có mặt trên top hot search, đều thuộc loại là tin chính thức.

Tất nhiên bọn họ không phải nhà hảo tâm, chỉ là giới giải trí chẳng có drama gì mới, còn vụ bê bối của cậu đang hot mà thôi.

Anh đọc vài tin, thấy những hot search có dính dáng đến cậu, thì y rằng dưới phần bình luận chẳng có lấy một lời tốt đẹp. Bởi vì người mà cộng đồng mạng đang mổ xẻ không phải là họ nên càng chửi càng hăng, cuối cùng Giản Văn Khê quyết định không đọc gì cả.

Chờ đến khi gió đổi chiều thì lại đọc cũng không muộn.

Chương trình này của bọn họ được quay chụp kín, vậy nên các thiết bị liên lạc đều bị tịch thu, dù cho có nghỉ giữa buổi cũng không trả lại. Anh vẫn còn bạn bè và người thân ở nước Y, nếu tự dưng mất tích sẽ bị nghi ngờ, nên anh đưa di động của mình cho Giản Văn Minh.

Hai người đổi điện thoại cho nhau.

“Mật khẩu là sinh nhật em.”

Giản Văn Minh đảo mắt nhìn điện thoại đang nằm trong bàn tay: “Anh xoá những gì cần xoá chưa?”

Giản Văn Khê nói: “Điện thoại anh chẳng có gì mà xem đâu.”

“Có trữ ảnh khiêu da^ʍ nào không hơm?” Giản Văn Minh tủm tỉm cười hỏi.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giản Văn khê cau mày, cậu liền giơ hai tay lên: “Em chỉ đùa chút thôi mà.”

Một lúc sau, cậu không nhịn được mà nằm sấp xuống ghế sô-pha, nhìn Giản Văn Khê đang thu dọn đồ đạc xếp vào vali: “Anh, bộ anh không có chút ham muốn tìиɧ ɖu͙© nào sao?”

Giản Văn Khê nói: “Em đoán xem?”

“Theo lý mà nói là không thể, hai ta là anh em sinh đôi, em thì là cái dạng này, anh sao có thể lãnh cảm với tìиɧ ɖu͙© được.”

Giản Văn Khê ngừng việc đang làm dở, ngẩng đầu hỏi: “Em thì là dạng gì?”

Giản Văn Minh nằm ườn người trên ghế sô-pha cười: “Không không, chuyện này em không kể anh nghe đâu. Tại anh nghiêm túc quá, em nói thì kỳ lắm.”

Giới tính Alpha hay Omega chẳng liên quan gì, phần lớn đều là do tính cách.

Giản Văn Khê không tiếp tục nói chuyện này với cậu nữa, có lẽ anh đang nghĩ cậu đúng là đồ vô vị.

Được rồi, chỉ ít cậu cũng rút ra kết luận anh trai nhà mình là người cực kỳ lạnh nhạt.

Không biết có phải do dùng quá nhiều thuốc ức chế hay không.

Giản Văn Minh lăn lộn trên ghế sô-pha, mắt dán vào điện thoại anh trai, bỗng thấy tên Hề Chính.

Cậu đảo mắt nhìn sang Giản Văn Khê, không khỏi tò mò mà nhấp vào tin nhắn của hai người.

Cậu giật mình khi phát hiện ra, trong nửa năm trời, cả hai chỉ gửi cho nhau có bốn cái tin nhắn.

Tin gần đây nhất, anh cậu nhắn: “Ba mẹ anh bảo cuối tuần này hai chúng ta qua đó ăn cơm.”

Khoảng hai tiếng sau, Hề Chính trả lời một chữ: “Ừ.”

Ừ?

Ừ???

Cái đồ cặn bã này.

Giản Văn Khê thu dọn xong hành lý, định trở về trọ: “Điện thoại của anh sẽ bị thu lại, không có việc gì thì đừng gọi. Nếu muốn liên lạc cứ nhắn tin là được.”

Giản Văn Minh gật đầu.

“Ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng bệnh cho tốt, hạn chế ra ngoài.”

Giản Văn Minh lại gật đầu.

Giản Văn Khê không nhịn được mà cười thành tiếng, sau khi lớn lên, hiếm khi thấy Giản Văn Minh nghe lời như vậy.

Thấy anh cười, Giản Văn Minh cũng cười theo.

“Anh.”

“Ừ.”

“Đừng miễn cưỡng. Em không đáng để anh phải làm vậy đâu. Nếu anh vì em mà bị thương thì lại càng không đáng.”

Giản Văn Khê cười thêm lần nữa, vươn tay vỗ vai Giản Văn Minh.

Giản Văn Minh đã lo lắng cho anh, còn anh lại vì em trai mà có thể làm việc trước nay chưa từng có.

Sau khi Giản Văn Khê trở về trọ, anh lại đến đài truyền hình, tập duyệt ca khúc Trần Duệ chọn cho anh hai lần, sau đó ngồi đợi ghi hình.

Tổ chương trình giữ kín bí mật đến mức, vào ngày ghi hình, Trần Duệ mới bảo trợ lý đưa danh sách cho Giản Văn Khê.

Trợ lý chuyển giao lại cho anh còn dặn dò kĩ lưỡng: “Đạo diễn Trần nhờ tôi nói lại với cậu, mình cậu biết thôi, đừng cho người ngoài xem, cũng không được nói cho người ngoài biết.”

Giản Văn Khê gật đầu, nhìn vào những gương mặt xa lạ trong danh sách.

Đây là danh sách các thực tập sinh, tổng cộng ba mươi người, trừ Giản Văn Minh ra, anh chỉ biết mỗi mình Cố Vân Tương.

Cố Vân Tương không hổ danh là nam diễn viên trẻ tuổi hạng nhất, cái tên được đặt lên đầu tiên.

Trần Duệ lén lút đưa danh sách này cho anh trước khi ghi hình, hẳn là có dụng ý.

Để chắc chắn, anh chụp danh sách gửi qua cho Giản Văn Minh.

Giản Văn Minh gọi điện lại ngay tức khắc: “Thế quái nào lại có cả Sở Nhiên và Lục Dịch ở đây?”

Giản Văn Khê mím môi nhìn hai cái tên Sở Nhiên và Lục Dịch kia, Sở Nhiên là Omega, Lục Dịch là Alpha.

“Hai người này có dính dáng gì đến em?”

Giản Văn Minh nói: “Hai người đó… từng dính scandal bạn trai với em.”

Giản Văn Khê: “…”

“Cả hai người họ đều do công ty lăng xê. Sở Nhiên là người tham gia chương tình truyền hình khi em vừa ra mắt công chúng. Cậu ấy là nam chính, còn em nam phụ. Về sau công ty nghĩ, xào cặp Alpha x Omega hơi nhàm, nên đổi qua ghép em với Lục Dịch.”

Giản Văn Khê: “…”

“Nhưng mà Nhiên Nhiên rất mềm mại đáng yêu, anh không phải lo, người anh cần cẩn thận là tên Lục Dịch kia, tính tình cậu ta kém lắm.”

Giản Văn Khê hỏi: “Còn ai nữa không, em còn scandal bạn trai với người nào nữa, nói hết cho anh, đừng có dấu.”

“Bạn trai thì hết rồi, nhưng bạn gái… thì còn hai người nữa.”

Giản Văn Khê: “…”

“Ban đầu, công ty tạo dựng cho em vai công tử bột giàu có, nam không chê, nữ không tha. May mà hai người còn lại không tham gia chương trình này, hơn nữa em và các cô ấy đều lợi dụng lẫn nhau, nhưng độ nổi tiếng không bằng em, đều thuộc công ty giải trí Ngải Mỹ.”

Đầu tiên là ghép đôi các ngôi sao với nhau, chờ sau khi nổi tiếng thì lại ghép với những người mới khác, để ký sinh người kia rồi sau lại bị người khác ký sinh. Đây là một trong những thủ đoạn lăng xê thường dùng của công ty giải trí Ngải Mỹ.

Giản Văn Khê tìm kiếm thông tin về Sở Nhiên và Lục Dịch, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Giọng Tiểu Hoàng cách một cánh cửa vọng vào: “Anh Giản, anh Nhung đến rồi này.”

Anh cất danh sách vào trong ngăn tủ, đứng dậy mở cửa.

Ngay khi vừa mở cửa ra, một chiếc áo khoác đập vào mặt anh.

Đây là cái áo anh bỏ lại ở Thịnh Quang Hoa Phủ.

“Giản Văn Minh, cậu cũng giỏi giang quá nhỉ, khiến chủ tịch Tần phải ngày đêm nhung nhớ cơ mà.”

Giản Văn Khê đem áo khoác đặt lên cánh tay, nhìn Lý Nhung.

“Có lẽ, bản tính con người là như vậy, thứ không đoạt được mới là thứ tốt nhất.” Giản Văn Khê nhàn nhạt nói: “Cũng giống như việc nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, anh còn có thể cho tôi cơ hội tham gia《Tinh nguyệt chi chiến》sao?”

Lý Nhung thoáng ngẩn người, một cảm giác quen thuộc lại tràn về.

Thằng nhãi Giản Văn Minh lúc nào cũng chống đối gã, ngay cả khi bị dồn đến chân tường vẫn tiếp tục ngoan cố.

Phải chăng đây là bản chất trời sinh của Alpha, không nhượng bộ cũng không bao giờ nhận thua.

Gã cười khẩy, nói: “Chuyện này khó nói, nếu cậu đủ vâng lời, thì có tài nguyên nào mà tôi không giao cho cậu đầu tiên.”

Khoé mắt Giản Văn Khê vẫn còn vết bầm, trông anh càng lạnh lùng và ương bướng hơn. Lý Nhung cũng lờ mờ đoán được nguyên do anh bị thương, gã lại nhếch mép cười khẩy: “Người không biết ơn nghĩa thì chẳng tiến xa trong giới giải trí được đâu. Đừng có quên là ai đã tiến cử cậu tham gia《Tinh nguyệt chị chiến》.”

Sắc mặt Giản Văn Khê càng lạnh lẽo hơn: “Anh Nhung đối xử với tôi như thế nào, đương nhiên tôi sẽ không quên, có bao nhiêu, sau này báo đáp bấy nhiêu.”

Thấy hai người sắp “gươm kề cổ, súng kề đầu”, Tiểu Hoàng vội vàng ngắt lời: “Muộn rồi, chúng ta đi thôi. Người bên Ê-kíp chương trình đang đợi chúng ta dưới sảnh.”

Giản Văn Khê đặt áo khoác lên ghế, sau đó lấy một chiếc áo khoác khác trên giá mặc vào.

Anh cao, dáng người lại đẹp, rất hợp khoác áo ngoài, Lý Nhung liếc qua mác áo, đây là một loại áo dài ngang ngực cực kỳ xa xỉ của một nhãn hiệp cao cấp, phong cách Âu cổ, tinh tế, được may cắt rất khéo. "Giản Văn Minh" khẽ cúi đầu, cài cúc áo. Ánh sáng từ ngoài vào, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người anh, khuôn mặt sáng bóng như ngọc, hoàn mỹ như một bức hoạ.

Xa lạ.

Gã cảm thấy Giản Văn Minh bây giờ bỗng dưng trở nên quá xa lạ.

Thật cmn kì quái, vẫn là khuôn mặt kia, Giản Văn Minh lúc nào cũng lộng lẫy, thẳng thắn, rực rỡ như khu rừng nguyên sinh thơm mùi đất giữa nắng hè, nhưng giờ Giản Văn Minh lại trông cao sang mà xa cách, như một đoá hồng phủ đầy sương trắng giữa mùa đông lạnh giá, chờ thời khắc nở rộ.

Giản Văn Minh lúc nào cũng ngang ngạnh không chịu nghe lời, hở chút lại nổi giận. Mà hiện tại, Giản Văn Minh lại quá yên ắng và lạnh lùng, khiến lòng gã hơi run.

Gã nhìn Giản Văn Minh cúi xuống mang đôi giày da đen, quấn thêm chiếc khăn quàng cổ nhung đen nữa, phối cùng chiếc áo khoác xám nhạt, khiến cho Giản Văn Minh vừa gọn gàng mà lại cao sang.

Đột nhiên "Giản Văn Minh" ngẩng đầu lên nhìn gã, đôi lông mày sắc sảo làm gã khẽ mím môi. Lý Nhung lùi lại một bước, quay đầu hướng ra ngoài đi trước.

Ê-kíp chương trình muốn bọn họ lên xe mới bắt đầu ghi hình, cần ghi lại cảnh người đại diện đưa đón nghệ sĩ công ty đến trường quay.

Gã phải dẫn Giản Văn Minh đi trước, sau đó lại rước Cố Vân Tương với tư cách là khách mời cuối cùng tham gia chương trình.

“Anh Giản?” Tiểu Hoàng gọi.

Giản Văn Khê đang cúi đầu nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Thang máy sắp xuống tầng một, ê-kíp chương trình đã đứng ngoài sảnh chung cư đợi anh.

Khoảnh khắc vừa bước ra khỏi thang máy thì sự nghiệp diễn xuất của anh xem như đã chính thức bắt đầu rồi.

Bảo không căng thẳng thì là nói dối, nhưng hơn cả đó là sự hưng phấn, anh liếc nhìn sang Lý Nhung đang đứng phía bên trái trước mặt mình, ánh mắt vững vàng hơn.

Thang máy từ từ dừng lại, tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, Giản Văn Khê bước ra khỏi thang máy cùng Lý Nhung và Tiểu Hoàng, qua tấm cửa kính, anh nhìn thấy đoàn ê-kíp của chương trình.

Lý Nhung như trở thành một con người khác, còn chưa ra khỏi cửa đã niềm nở chào hỏi cả đoàn, sau đó còn ân cần đẩy cửa kính giúp Giản Văn Khê.

Một làn gió lạnh thổi qua, Giản Văn Khê vừa mới ra khỏi sảnh, một người ghi hình đã dí camera đến trước mặt anh.

Anh lùi về sau một bước, trên mặt không nở một nụ cười, chỉ khẽ cúi đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ống kính.

“Cậu là vị khách mời nam đầu tiên xuất hiện trên《Tinh nguyệt chi chiến》đấy.” Đạo diễn đứng sau người ghi hình cười nói với anh.

L*иg ngực Giản Văn Khê đập thình thịch, anh lại cúi đầu rồi đứng thẳng người, vẫy tay nói: “Xin chào, tôi là Giản Văn Minh, mong mọi người chiếu cố.”

Một cơn gió thổi qua làm tóc anh rối bù. Chiếc áo khoác xám nhạt tôn lên dáng người cao gầy của anh, quấn khăn quàng cổ đen làm gò má trắng ra, trông lạnh lẽo hơn bao giờ hết, anh đứng giữa máy quay, nhưng không biết rằng lúc này, Trần Duệ và những người khác cũng đang nhìn anh trên màn ảnh lớn trong phòng điều khiển của đoàn làm chương trình.

Thông qua nền tảng internet phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Giang Hải TV, sau khoảng ba phút độ trễ, hàng triệu dân cư mạng cũng đã nhìn thấy anh.

Anh hoàn toàn lột xác.