Anh Em Song Sinh Hoán Đổi Cuộc Sống

Chương 6: Đệ nhất lạnh lùng lần đầu giáp mặt Chu Đĩnh!

Edit: Hủ Ngốc

Giản Văn Khê đứng bên cửa sổ, gió lạnh thổi một hồi.

Anh không có cảm giác gì nhiều khi Khương Hồng làm vậy.

Khương Hồng nghĩ anh là Alpha, nên vừa rồi cô dùng tin tức tố uy hϊếp, với Alpha bình thường chỉ như kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà thôi. Trong giới Alpha, dùng tin tức tố của mình để áp bức các Alpha khác là điều đã được dạy từ khi còn nhỏ. Đây là bản năng sinh lý của Alpha. Chẳng qua anh lại là Omega đang đến kỳ phát tình nên mới có phản ứng mãnh liệt như thế.

Suýt chút nữa, anh đã bị lộ tẩy rồi.

Sau khi đã ổn định lại, anh theo người phục vụ đi vào trong, đến trước cửa phòng 408, người phục vụ gõ cửa, nói: "Ngài Giản đã tới rồi ạ."

Người phục vụ thông báo xong thì đứng cạnh cửa, khoanh tay chờ vài giây, sau đó đẩy cửa vào: "Ngài Giản, xin mời."

Giản Văn Khê vừa nhấc chân bước vào thì cửa phòng đã đóng lại.

Anh quay đầu liếc nhìn rồi tiếp tục bước vào bên trong.

Sau khi đi lướt qua một bức bình phong long phượng, anh thấy một người con trai mặc áo sơ mi trắng, tay kẹp điếu thuốc đang cười với mình, người đó đứng tựa vào bàn, vô cùng cao ráo, lại xinh đẹp tuyệt trần, mang dáng vẻ của Omega nam điển hình: "Lại đây nào Văn Minh."

Anh cả công ty giải trí Ngải Mỹ, Cố Vân Tương.

Vận trên mình trang phục hiện đại, y còn cao hơn so với trên màn ảnh, nước da trắng hơn, nhan sắc cũng đẹp hơn, một Omega trung tính hệt như tên.

Anh lại nhìn những người khác, Lý Nhung thì anh biết, hiện giờ gã đang đứng sau hai người đàn ông như đám đàn em, còn hai người kia ngồi trên ghế hút xì gà, địa vị khác biệt với Lý Nhung.

Đến khi đã thấy rõ mặt hai người kia, vẻ mặt Giản Văn Khê rất sửng sốt.

Người đàn ông trung niên đẹp trai với nước da khá trắng là sếp tổng công ty giải trí Ngải Mỹ, Tống Thanh, và người còn lại mặt mũi sắc bén mà thô kệch, là Tần Tự Hành.

Chính là người muốn lên giường cùng em trai anh.

Lý Nhung thấy anh đang nhìn chằm chằm Tần Tự Hành, bằng ánh mắt nghiêm minh, dĩ nhiên hiểu ánh mắt khó chịu kia có nghĩa gì, nhưng gã không thể quở mắng Giản Văn Minh trước mặt Tần Tự Hành nên cười nói: "Chủ tịch Tần nghe nói cậu sẽ tới nên mới đến đây gặp cậu, sao còn không mau lại đây."

Giản Văn Khê đi về phía bọn họ.

Thông tin về Tần Tự Hành trên mạng rất ít ỏi, chỉ biết đây không đơn thuần là một ông chủ, mà là lão đại đích thực chốn thương trường, nhưng kinh doanh gì thì không ai biết. Những chuyện Giản Văn Khê biết đều được nghe kể từ chính miệng em trai Giản Văn Minh.

Tần Tự Hành, Alpha, 36 tuổi, trăng hoa thành thói, giỏi nhất là bao nuôi idol nam, tin tức tố cực kỳ mạnh, ngay cả một Alpha như Giản Văn Minh cũng không thể chịu nổi tin tức tố áp bức của hắn.

Về phần ông chủ của công ty giải trí Ngải Mỹ, Tống Thanh, là một Beta.

Trong thế giới mà Alpha và Omega là kẻ thống trị, thân là Beta, Tống Thanh dựa vào những thủ đoạn tinh vi để có thể trở thành lão đại nhất nhì giới giải trí.

Tần Tự Hành cũng là một trong những lão đại hắn lôi kéo.

"Văn Minh, cậu không sao chứ?" Tần Tự Hành cười hỏi.

Giọng điệu thật mềm mỏng, giống như đang nói chuyện với người yêu, nhưng người đó vẫn lười biếng dựa trên ghế sô pha, không có chút ý định đứng dậy, ánh mắt khinh nhờn như đang nhìn một món đồ chơi, "Hôm nay tôi nghe chủ tịch Tống nói mới biết được, đợt cậu và tôi đi ăn bữa trước, sau khi tôi về, có người đã bỏ gì đó vào ly rượu của cậu sao?"

Giản Văn Khê tiện miệng nói: "Là ai, vẫn chưa điều tra ra à?"

Tống Thanh bèn cười nói: "Tra ra rồi, là một cậu Omega, đứng bên cạnh bồi bàn, bảo là fan của cậu, trong một phút hồ đồ mà bỏ thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tin tức tố vào ly cậu, cậu cứ yên tâm, tôi đã xử lý cậu ta gọn ghẽ rồi, cũng xem như là ra mặt thay cậu. Chuyện này không hề liên quan đến chủ tịch Tần."

Giản Văn Khê gật đầu, khóe miệng cười như không mà nói: "Điều tra ra là tốt rồi."

Lý Nhung thấy cậu ngoan ngoãn như thế cũng cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào.

Tính Giản Văn Minh vốn bốc đồng, chuyện hạ thuốc có thể chọc cậu giận, gã rất sợ Giản Văn Minh sẽ phát điên bất chấp hậu quả.

Xem ra việc cho Giản Văn Minh tham gia《Tinh nguyệt chi chiến》là đúng đắn, Giản Văn Minh như một con ngựa hoang, chỉ dùng roi đánh đập là không được, còn phải rải viên kẹo ngọt đúng lúc nữa.

"Mọi người tới đủ cả rồi, chủ tịch Tần, chủ tịch Tống, chúng ta mau ăn cơm đi."

Lúc này Tần Tự Hành mới đứng dậy, ném điếu xì gà trong tay: "Ăn cơm thôi."

Hắn vừa nói xong liền vươn tay khoác lên vai Giản Văn Khê, nhưng vẫn có chừng mực, nói: "Mùi của cậu hôm nay hơi khác."

Giản Văn Khê thoáng kinh hãi.

Trừ phi Omega đến kỳ phát tình hoặc Alpha đến kỳ phát tình, nếu không không thể ngửi thấy tin tức tố, nhưng Alpha càng cường đại thì càng nhạy bén trước tin tức tố. Anh dùng rất nhiều thuốc ức chế, lại còn cố tình xịt ít nước hoa mùi thường xuân lên cơ thể, vậy mà Tần Tự Hành vẫn ngửi được.

E là Alpha này mạnh không thua kém gì Hề Chính.

Lại còn đang trong kỳ động tình.

Vì anh ngửi thấy mùi tin tức tố rất mạnh từ người Tần Tự Hành, giống như hoắc hương đang bốc cháy, quấn quanh điếu xì gà, vừa cay nồng vừa mênh mang.

Anh còn đang trong kỳ phát tình mới ngửi thấy mùi này, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp.

Lúc ăn cơm, hầu hết thời gian anh đều im lặng, Lý Nhung cố ý xếp cho anh ngồi cạnh Tần Tự Hành, ngồi càng lâu, tin tức tố lởn vởn quanh chóp mũi anh càng ngày càng nồng, với anh mà nói, loại tin tức tố này như giọt nước treo trên đỉnh đầu, còn anh là người lữ hành khát nước giữa một biển sa mạc.

Lý Nhung và Cố Tương Vân lại còn kẻ xướng người họa, có ý xấu mà liên tục rót rượu cho anh.

Anh có thể uống rượu, hơn nữa tửu lượng còn rất khá, đây vốn là tư chất trời ban, nếu là trước đây, anh có thể uống cho mọi người trong phòng phải gục xuống, nhưng tình huống hôm nay có chút đặc biệt, men rượu làm anh tê liệt lý trí, bùng lên ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cơ thể anh.

"Tôi đi vệ sinh một lát." Nói xong anh đứng dậy, vào nhà vệ sinh lấy lại sức.

Sau khi nín thở mà bước tới nhà vệ sinh, anh vặn vòi nước, gấp rút mà thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu lên nhìn vào gương, gương phản chiếu khuôn mặt anh, cổ đã hơi đỏ, đuôi mắt càng đỏ hơn. Anh chán ghét sự yếu đuối của chính mình đến mức lạnh lùng nhìn chằm chằm mình trong gương.

Nếu anh Alpha thì tốt rồi.

Suy nghĩ đó nảy mầm trong anh từ khi chỉ là một đứa trẻ.

Sau khi trưởng thành, anh bị nhược điểm sinh lý này khống chế. Anh luôn phải đấu tranh chống lại bản tính, đến cả việc thủ da^ʍ cũng chưa từng làm. Nhưng anh biết rằng, sớm muộn gì nhược điểm sinh lý này cũng sẽ chống lại anh.

Bỗng dưng anh nghe có tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng vào, lập tức xoay người lại, thấy Tần Tự Hành đang đến.

"Em vẫn ổn chứ?" Tần Tự Hành hỏi.

Giản Văn Khê dựa vào bồn rửa mặt, hai tay tạo thành nắm đấm đặt phía sau, mu bàn tay lờ mờ nổi lên những đường gân xanh mà "Ừ" một tiếng.

"Hôm nay trông em hơi lạ." Tần Tự Hành nói: "Chủ tịch Tống đã nói rồi, em vẫn không tin sao?"

Nói rồi hắn cười một tiếng, đi đến gần, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh mà hắng giọng: "Em phải tin tôi, một khi tôi đã muốn thì em không cách nào phản kháng đâu. Tôi đã không cưỡng ép, cũng chẳng nhỏ nhen đến mức phải đi bỏ thuốc em."

"Chủ tịch Tần biết ai ra tay sao?" Giản Văn Khê hỏi.

Tần Tự Hành cười một tiếng, nói: "Trong lòng em tự rõ, hà cớ gì phải hỏi tôi. Nếu em bằng lòng theo tôi, tôi cam đoan với em, không ai dám làm vậy với em, ngay cả chủ tịch Tống cũng sẽ phải nâng đỡ em." Hắn tiến thêm một bước: "Ý em thế nào?"

Mùi tin tức tố trên người hắn càng nồng nặc hơn, thoang thoảng hương rượu, Giản Văn Khê nhíu mày, từng bước từng bước lùi về sau, nói: "Nếu tôi bằng lòng, thì đâu bị hạ thuốc ra nông nỗi này."

Anh lướt qua Tần Tự Hành, bước khỏi đây.

Tần Tự Hành nắm cánh tay anh mà kéo lại, tay kia giữ cằm anh, thân cao gần một mét chín đè trên người anh nói: "Giản Văn Minh, em đối với tôi hôm nay càng hấp dẫn hơn bao giờ hết. Em càng chống đối, tôi càng phấn khích."

Vẻ kiều diễm không chút che đậy biến thành ánh nhìn lạnh lùng, vẫn ngang bướng như cũ, nhưng càng lạnh lẽo hơn. Việc chống đối này lại càng làm người ta muốn "chơi" anh đến mức chảy thành một bãi nước.

Giản Văn Khê quay đầu đi, muốn thoát khỏi hắn, Tần Tự Hành bóp lấy khuôn mặt đỏ bừng, liếc nhìn từ khuôn mặt xuống dưới cái cổ trắng nõn: "Tôi đang trong kỳ động tình, rất khó chịu, nhìn thấy em càng khó chịu hơn. Ăn một bữa cơm mà tôi có cảm giác như đang hành hình vậy."

Giản Văn Minh đẩy hắn ra, loạng choạng lùi về phía bồn rửa mặt, mặt mũi đỏ bừng, nhưng ánh mắt lạnh như băng. Mùi tin tức tố từ cơ thể Tần Tự Hành càng ngày càng nồng nặc, anh gần như không thở nổi.

Mẹ nó.

Giờ đây anh cảm thấy hơi hối hận, đáng ra lúc trước phải để cho Hề Chính đánh dấu. Thân thể này đã trưởng thành nhưng lại chưa từng bị đánh dấu, tin tức tố mạnh mẽ như thế này làm anh dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tay anh chợt run lên, còn đầu óc trở nên rối bời.

Tin tức tố của Hề Chính cũng rất mạnh, nhưng thân là một người tính tình đoan chính, hắn chưa bao giờ nhả tin tức tố một cách vô cớ trước mặt anh, còn Tần Tự Hành thì khác, người đàn ông này dường như đã quen với việc không cần phải kiềm chế tin tức tố trước bất cứ ai, trước mặt còn là người hắn muốn thì việc gì phải kiêng kỵ. Đối với em trai Giản Văn Minh thì đây chỉ toàn thống khổ mà thôi, nhưng với anh mà nói, đó là sự cám dỗ không thể cưỡng lại.

Nước mắt và mồ hôi dường như đã mất kiếm soát mà tuôn trào, phản ứng sinh lý dữ dội của anh khiến Tần Tự Hành đang trong thời kỳ động tình cũng mất tự chủ, tròng mắt hắn hơi đỏ, chăm chú nhìn anh.

Giản Văn Khê trực tiếp lao ra bên ngoài, Tần Tự Hành bị anh khơi dậy du͙© vọиɠ ngược đãi, hắn đã quen ngủ với Alpha, để một Alpha ngủ với Alpha khác, phải loại bỏ được bản năng bài xích bên trong, mà, chỉ có cách dùng bạo lực mới có thể thành công.

Hắn ôm eo Giản Văn Khê hất mạnh, Giản Văn Khê đυ.ng vào cửa và ngã "phịch" xuống đất.

Có người ở cửa kinh hô một tiếng, Tần Tự Hành đỏ mắt nhìn qua, là Cố Vân Tương.

Sắc mặt Cố Vân Tương thờ ơ mà nói: "Làm tôi sợ hết hồn."

"Cút." Tần Tự Hành gằn giọng.

Cố Vân Tương cười khẩy, cúi đầu nhìn Giản Văn Khê đang ngã trên mặt đất. Giản Văn Khê ngẩng đầu lên, hai người chạm mặt nhau, Cố Vân Tương nghiêng đầu, sau đó vươn tay đóng cửa lại.

Giản Văn Khê từ dưới đất đứng dậy: "Sao vậy, chủ tịch Tần muốn cưỡng bức ư?"

Tần Tự Hành nói: "Đánh dấu em tại đây cũng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Vừa nói, hắn vừa mở cúc áo: "Em tự đến, hay muốn tôi làm?"

Mô hôi Giản Văn Khê lăn dài trên thái dương.

Tần Tự Hành thoáng ngây người, rồi cười nói: "Sợ đến vậy sao? Tôi tưởng em không biết sợ là gì."

Hắn bước từng bước về phía Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê cũng từng bước lùi về sau.

Tần Tự Hành híp mắt cười nhìn anh, như đang nhìn chằm chằm con mồi, trước khi cắn chết nó, còn muốn chơi đùa một lúc.

Giản Văn Khê mím chặt môi, ngửi thấy mùi hoắc hương mãnh liệt tràn ngập tính công kích, áp chế anh, nhưng cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.

Giản Văn Khê run rẩy ưỡn lưng, thân thể không còn nghe lời anh mà đã sớm đầu hàng dưới uy áp tin tức tố mạnh mẽ của Alpha, làn da dưới lớp quần áo đỏ bừng lên, dòng nước ấm chảy trong bụng anh cũng căng ra. Anh ngẩng đầu, môi mím chặt, yếu đuối, du͙© vọиɠ dường như đã biến thành tia sáng lạnh lẽo trong mắt anh, sắp tràn ra ngoài.

Tần Tự Hành kinh sợ trước ánh mắt đó, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng như vậy, vừa lạnh lùng, vừa yếu ớt nhưng lại đầy tính công kích như vậy!

Thấy hắn dừng lại, Giản Văn Khê nhân cơ hội đẩy Tần Tự Hành ra, rồi lảo đảo bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh đi thẳng tới cửa thang máy, thấy thang máy đang dừng ở tầng 7, anh lại nghe tiếng Tần Tự Hành gọi tên mình, anh đi thẳng xuống dưới cầu thang.

Anh sắp không chống cự nổi nữa, đây là lần thứ hai trong đời anh chật vật thế này, anh mím môi, vẻ mặt càng thêm ảm đạm, ánh đèn trước mặt trở nên trắng xóa, anh bước hết cầu thang này lại đến cầu thang khác, dường như gì cũng không thấy, gì cũng không nghe, không biết anh đã bước được mấy tầng lầu, mãi đến khi không còn tầng để bước nữa, anh gục đầu vào góc tường lạnh lẽo, che mắt thở dốc một hồi, lúc ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Anh đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, trước mặt là dãy hành lang không dài, trời hơi tối, hiện tại chẳng có ai, anh mò theo vách tường lạnh băng mà ngồi xổm xuống, đưa tay sờ điện thoại, sau khi tìm thấy điện thoại, anh đặt nó trong lòng bàn tay và giữ chặt, rất chặt nhưng không gọi một ai.

Anh hít mấy đợt khí lạnh buộc mình bình tĩnh lại. Anh ngẩng đầu lên, ngồi dưới đất, dựa lưng vào vách tường.

Vậy mà chỉ mới ngồi được vài phút đồng hồ, thang máy đột nhiên mở ra kèm một tiếng "đinh", anh mở to mắt, nước mắt theo bản năng chảy ra làm mờ tầm nhìn.

Một người phụ nữ giật mình hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

"Giản Văn Minh?" Một người đàn ông bước ra khỏi đám người đi tới, ngồi xổm xuống nhìn anh.

Giản Văn Minh tóc tai hơi rối, có một lọn tóc dính trên vầng trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bên khóe mắt phải có một vết bầm lộ rõ, anh ngửa đầu lên, nước mắt lã chã, ngay khi anh vừa ngửa đầu, một giọt nước mắt đã trượt xuống.

Giản Văn Khê dụi mắt để nhìn rõ người phía đối diện.

Đập vào mắt là một chàng trai tầm hai mươi tuổi, cao cực kỳ, hẳn phải hơn một mét chín, khuôn mặt góc cạnh với những đường nét rõ ràng, con ngươi sâu hoắm, mũi thẳng, mang dáng dấp phương Tây, khí chất phương Đông, vừa cấm dục lại vừa khí khái.

Vừa cao ráo lại mang một chút khí chất đàn ông trẻ tuổi, anh biết người này.

Là Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh theo bản năng muốn giúp anh, Giản Văn Khê khẽ rụt lại, sắc mặt anh vẫn đỏ nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng, hai thứ hợp lại, như vách đá bị phủ băng, sau khi băng tan chảy, lộ ra bên trong, lại là tảng đá cứng hơn, đá cứng nhưng lại ướt dầm dề, nhỏ từng giọt nước.

Anh không muốn dính dáng đến Chu Đĩnh, không muốn chuốc thù hận, cũng không muốn nợ ơn.

Anh từ dưới đất đứng dậy, lùi hai bước, lạnh lùng nhìn Chu Đĩnh, mặt anh khốn đốn nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, sau đó xoay người, sải bước ra ngoài.