Ba tháng cuối cùng, bộ phim《Chúng ta trong thời gian》này chính thức đóng máy, đạo diễn và nhân viên trong đoàn phim đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn lại chính là chế tác và tuyên truyền.
Bữa tiệc đóng máy, trừ bỏ Lê Dữ và đạo diễn Lý và mấy nhà làm phim sau khi uống vào vài ly rượu, liền vẫn luôn ngồi ở kia yên tĩnh mà đợi.
Dịch Nam nhưng thật ra thuận lợi mọi bề, cùng một đám người thân thiết nóng bỏng.
“Bọn họ đều qua bên kia chơi, tại sao cậu lại không đi?” Dịch Nam thừa dịp rảnh rỗi lại đây hỏi.
Lê Dữ thấy nhóm người kia chơi đang vui, chỉ là lắc đầu: “Tôi không thích, anh đi đi.”
“Như thế nào?” Dịch Nam nhạy bén mà phát giác một ít không thích hợp, “Luyến tiếc cô giáo kia?”
Lê Dữ đột nhiên ngẩng đầu, anh lắp bắp mà biện giải: “Anh đang nói bậy cái gì thế? Cô, cô giáo nào chứ?”
Dịch Nam hừ một tiếng, “Cậu đừng cho là tôi không biết, cậu thường xuyên thừa lúc rảnh rỗi đóng phim lén lút chạy tới tòa nhà kia, vẫn không đến mức mỗi ngày đi WC chứ?”
Ánh mắt Lê Dữ lập loè, anh phủ nhận: “Tôi không có!”
“Còn muốn gạt tôi? May mắn chỉ có tôi biết, bằng không cho người khác thấy được, vậy bát quái liền bay đầy trời rồi.” Dịch Nam liếc mắt nhìn anh một cái.
Lê Dữ mím môi, tiếp tục im lặng.
“Thích thì cứ theo đuổi đi, có cái gì quan trọng.” Dịch Nam vỗ vỗ bờ vai của anh, “Chỉ là tôi thấy cô giáo kia không phải dễ dàng có thể theo đuổi được như vậy.”
“Vì cái gì?” Lê Dữ lập tức hỏi.
“Cậu xem đó, tôi đoán đúng rồi đi, chính là cô giáo kia đi.” Dịch Nam vẻ mặt thực hiện được mà nói.
Lê Dữ thế mới biết chính mình bị lừa, anh nghẹn một hơi, rồi mới lại chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Vừa rồi anh nói chính là có ý gì?”
“Cậu nghĩ đi, cậu là một ngôi sao, người thường và ngôi sao yêu đương là rất mệt.” Dịch Nam thở dài, bộ dáng vẻ mặt anh đây có chuyện xưa, “Trước kia tôi đã từng gặp được chuyện như vậy, cuối cùng liền chia tay, bởi vì cô ấy nói quá mệt mỏi.”
Ánh mắt Lê Dữ phức tạp, sau đó liền cúi đầu.
Dịch Nam nghe thấy bên kia có người kêu anh ta đi qua, tức khắc khôi phục lại đây, “Vậy tôi đi chơi trước đây.”
Dịch Nam vừa đi, Lê Dữ liền rót một ly rượu uống vào. Rượu trắng vào miệng, mùi rượu cay nồng trong nháy mắt xông lên đầu lưỡi, hương vị cay rát đâm vào khiến Lê Dữ mãnh liệt mà ho khan vài tiếng.
Một ly rồi một ly vào miệng.
Chờ lúc anh Tần tới đón anh, Lê Dữ đã có chút say.
Anh Tần đỡ Lê Dữ lảo đảo lắc lư vào trong xe, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Tại sao lại uống vào nhiều rượu như vậy!”
“Thư Trừng……”
Lê Dữ thấp giọng nỉ non.
Khi anh Tần đỡ anh đến trên giường cũng không nghe rõ, “Cái gì cam? Muốn ăn cam sao?”
Lê Dữ nhắm mắt, không có lên tiếng.
Anh Tần vừa rời đi vừa nói thầm, “Đứa nhỏ này thật là kỳ lạ, trước kia còn nói không thích ăn cam, lần trước phỏng vấn thế nhưng nói thích ăn cam, bây giờ còn ở trong mơ kêu lên nữa.”
Hậu quả của say rượu chính là, Lê Dữ buổi sáng dậy, đầu đau đến kịch liệt.
Anh tắm rửa xong đi ra, liền thấy anh Tần xách một túi cam tiến vào.
“Đây là cái gì?” Lê Dữ vừa dùng khăn lông lau tóc vừa hỏi.
“Quả cam đó.” Anh Tần lấy ra một quả cho anh xem, “Ngày hôm qua lúc em uống say liền nhắc mãi.”
Lê Dữ hồi tưởng lại, anh rõ ràng kêu chính là……
Trong nháy mắt, ánh mắt anh nhìn anh Tần liền có chút một lời khó nói hết, anh đoạt lấy túi cam, “Cảm ơn, em muốn thay quần áo, anh ra ngoài trước đi.”
Anh Tần bị đẩy đi ra ngoài, cho đến khi cửa đóng lại, anh ta mới câm nín mà nói một câu: “Không thể hiểu được!”
***
Lê Dữ là sống một mình, sau khi trở lại Tân Thành, anh liền đi về trước nghỉ ngơi.
Căn nhà trống rỗng, bởi vì mấy tháng không có ai ở, đều đọng bụi bặm.
Lê Dữ buông hành lý, đang chuẩn bị gọi điện thoại bảo người tới dọn dẹp, Trần Lị thế nhưng gọi điện thoại tới.
Lê Dữ đè xuống kích động trong lòng, nghe điện thoại, “Mẹ, tại sao mẹ lại gọi điện thoại lại đây.”
“Anh Tần gọi điện thoại lại đây nói với mẹ, con đã đóng máy, con về Tân Thành rồi ư? Gần đây mẹ tương đối vội, không thể đi gặp con.” Trần Lị lập tức nói.
Lê Dữ tràn ngập nhiệt tình bị dội xuống một gáo nước lạnh trong nháy mắt, lòng cũng hơi hơi lạnh xuống, anh ừ một tiếng, “Con biết rồi, mẹ cứ vội đi.”
Trần Lị bên kia không biết là ai kêu bà một tiếng, bà vội vàng nói: “Sau này lại gọi điện thoại cho con, mẹ cúp trước đây.”
Tít......
Lê Dữ trực tiếp ném điện thoại di động sang một bên, cũng mặc kệ bụi bặm trên sô pha, trực tiếp nằm lên.
Công việc là một cái phương pháp tống cổ phiền muộn trong lòng rất tốt, anh Tần giúp Lê Dữ nhận không ít lịch trình, anh chạy vội lịch trình, trong lòng cũng liền không khó chịu như vậy.
《Chúng ta trong thời gian》 cũng đang khua chiêng gõ trống mà chế tác, poster lớn của vai chính một khi tung ra lại hấp dẫn một đợt độ hot.
Không chỉ có như thế, official Weibo của “Thời gian” còn ở trên Weibo khởi xướng hồi ức chuyện thú vị trong kiếp sống học sinh của mình, chiếu theo số lượng điểm khen ngợi tới xếp hạng, rồi mới đều sẽ có trao tặng phần thưởng khác nhau.
Đầu tiên fans của ba vai chính đều tích cực tham dự, bởi vì trong phần thưởng liền có tấm ảnh có chữ ký của ba người, fans tự nhiên kích động tham dự.
Tác giả nguyên tác vừa đăng lên, một ít fans nguyên tác tự nhiên cũng tham gia tiến vào.
Đều nói một trăm người đọc liền có một trăm Hamlet, tưởng tượng trong lòng mỗi người đối với nhân vật đều là không giống nhau, nhưng bộ phim này tuyển vai, trên cơ bản làm tất cả mọi người vừa lòng.
Qua mấy ngày, cuộc họp báo truyền thông mời đến, tất cả nhân viên chủ chốt quan trọng đều đi tham gia.
Một bộ phim giống nhau đều sẽ có cảm giác lăng xê CP nam nữ chính, nhưng trên cuộc họp báo truyền thông, Dịch Nam và Lê Dữ nhưng thật ra giống như dính ở bên nhau, hoàn toàn bỏ qua Điền Điềm.
Điền Điềm cũng ở hiện trường tin nóng, nói Dịch Nam và Lê Dữ ở phim trường gần như đều đợi ở bên nhau, cô ấy có đôi khi hoài nghi chính mình là kẻ thứ ba.
Một câu làm người xem ở hiện trường đều cười ha ha, Dịch Nam và Lê Dữ cũng nhìn nhau liếc mắt một cái, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.
Đoạn video này cũng nhanh chóng mà truyền tới trên Weibo, fans các nhà đều ở dưới cười ha ha.
—— Má ơi, cười chết tui, Điền Điềm cũng là một tác giả truyện cười nha.
—— Kẻ thứ ba ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
——Cờ lớn Nam Dữ phất lên đi!!
—— Nhìn thấy biểu tình của Dịch Nam và Lê Dữ sao? Thật hấp dẫn nha! [mắt lấp lánh]
***
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Lê Dữ cũng thật vất vả trở về nghỉ ngơi, kế tiếp chính là vấn đề tuyên truyền.
Trong khoảng thời gian này, lịch trình của Lê Dữ trên gần như là kín mít, anh gần như không có thời gian liên lạc với Thư Trừng.
Nhưng chuyện làm cho anh tức giận, anh không liên lạc với Thư Trừng, Thư Trừng cũng không liên lạc với anh.
Tức giận đến nỗi anh mỗi ngày xem di động đều muốn quăng một lần!
Trước khi tắm rửa, Lê Dữ theo thường lệ xem di động một lần, lịch sử trò chuyện của anh và Thư Trừng còn dừng lại ở lần trước.
Giao diện chat yên tĩnh đến không được.
Lê Dữ hừ một tiếng, ném điện thoại di động lên giường liền đi tắm rửa.
Chờ khi anh tắm rửa xong, liền nhìn thấy icon WeChat đang hiện ra mục thông báo.
Trong lòng Lê Dữ kích động, nhanh chóng mở WeChat ra.
Quả nhiên là Thư Trừng nhắn tới.
Thư Trừng: Trái cây khô của anh ăn xong rồi sao?
Lê Dữ lẩm bẩm: “Nếu là tôi nói ăn xong rồi, chị muốn đưa lại đây cho tôi không?”
Lê Dữ: Ừm ừm!
Lê Dữ mới vừa trả lời xong, liền thu được tin nhắn của anh Tần, nói cuối tuần này phải đến thành phố Thanh Viễn, có một cái hoạt động.
Lúc Lê Dữ nhìn thấy tin nhắn này là kích động, anh thậm chí muốn nâng anh Tần lên cao.
Trong khoảng thời gian này đến nhiều thành phố như vậy, chính là chưa đi qua Thanh Viễn. Lê Dữ trong tối ngoài sáng đều ám chỉ với anh Tần, bảo anh Tần cho anh tiếp nhận hoạt động của thành phố Thanh Viễn, nhưng anh Tần cứ mắt điếc tai ngơ.
Rốt cuộc, lần này có thể đến thành phố Thanh Viễn.
Anh hận không thể ở tại chỗ quay vài vòng mới vui vẻ.
Không có để cho hưng phấn làm mê muội đầu óc, anh nhanh chóng xem di động, Thư Trừng lại đã nhắn tin lại đây.
Thư Trừng: Vậy tôi gửi một ít qua cho anh được không?
Lê Dữ: Không cần, cuối tuần này tôi sẽ đến Thanh Viễn, có một cái hoạt động, tôi đi tìm chị lấy.
Thư Trừng: Muốn tới Thanh Viễn??
Lê Dữ: Ừm, chị chờ tôi.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, trong nháy mắt trong lòng Thư Trừng hoảng loạn.
Đã tách ra hơn một tháng với Lê Dữ, mỗi ngày cô đều sẽ ở trên mạng xem tin tức của anh. Nhìn giao diện chat, cô cũng cố gắng nhịn xuống không đi tìm anh.
Nhưng, cuối cùng cô vẫn là không có nhịn xuống……
***
Ở hoạt động cuối tuần, Lê Dữ xuất phát trước hai ngày, vào khách sạn Lệ Nguyên ở.
“Anh thật sự không hiểu, em tới chỗ này trước hai ngày làm cái gì, làm hại anh thiếu chút nữa không sắp xếp tốt.” Anh Tần oán giận.
Lê Dữ vứt cho anh ta một cái liếc mắt, “Thanh Viễn không phải có khách sạn Lệ Nguyên sao, anh còn sợ chúng ta không có chỗ ở à?”
Dạ, tiểu thiếu gia……
Anh Tần ở trong lòng âm thầm chửi thầm.
Mặc kệ biểu tình của anh Tần như thế nào, lúc này trong lòng Lê Dữ đang kích động.
Anh lấy lý do ở bên ngoài gặp mặt không có thuận tiện, thuận lợi muốn tới địa chỉ của gia đình Thư Trừng.
Bởi vì việc này, anh kích động đến một đêm không ngủ.
Thứ bảy, Thư Trừng nghỉ ngơi.
Lê Dữ gạt anh Tần, bảo giám đốc của khách sạn Lệ Nguyên chuẩn bị cho anh một chiếc xe, rồi mới đưa anh đến tiểu khu của Thư Trừng.
Lê Dữ đè thấp mũ lưỡi trai, đeo kính râm liền quang minh chính đại mà vào tiểu khu.
Trong lòng anh khẩn trương, Thư Trừng lại cũng không phải bình tĩnh như vậy.
Sáng sớm thứ bảy liền rời giường, Thư Trừng liền bắt đầu quét dọn phòng, vẫn luôn bận rộn đến mấy tiếng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thư Trừng đang ở trên sô pha hoảng sợ, cô trước tiên nhìn vào mắt mèo, sau khi xác nhận là Lê Dữ, mới mở cửa.
“Anh tới rồi.”
Lê Dữ gật đầu, trên mặt bình tĩnh như lúc ban đầu, “Ừm.”
“Vào đi.”
Lê Dữ đi theo tiến vào, thuận tiện đóng cửa lại.
Thư Trừng cầm một đôi dép của đàn ông đưa cho anh, “Đây là lúc bố tôi tới thỉnh thoảng mang, giặt rất là sạch sẽ.”
Lê Dữ cong môi, cởi giày mang vào, “Tôi không ngại đâu.”
Lê Dữ ngồi xuống sô pha, anh cởi kính râm và mũ ra, yên lặng nhìn chăm chú vào căn nhà này.
Sạch sẽ, ngăn nắp.
Vừa nhìn, trong lòng Lê Dữ vừa kích động, anh cảm thấy chính mình khẳng định là người đàn ông đầu tiên đi vào căn nhà này.
Đương nhiên, trừ bỏ bố của Thư Trừng.
Thư Trừng bưng một ly nước lại đây, thấy khóe môi anh cong lên, có chút tò mò hỏi: “Anh đang cười gì vậy?”
Lê Dữ lập tức thu lại khóe miệng cong lên, anh cầm cái ly lên uống một ngụm nước, thoáng đè xuống kích động trong lòng.
Thư Trừng không để ý, cô nói: “Tôi đi giúp anh đựng xong trái cây khô.”
“Ừm, phiền chị rồi.” Lê Dữ sắc mặt đứng đắn mà nói.
Thừa dịp lúc Thư Trừng lấy trái cây khô, ánh mắt Lê Dữ nhìn đến kệ sách sắt bên cạnh, trên đó có mấy quyển sách, còn có tạp chí.
Lê Dữ rút tạp chí ra, bìa mặt anh rất quen thuộc, là chính anh.
Anh không lật bên trong, cầm tạp chí, khóe miệng nhếch lên độ cung lại như thế nào cũng không thể hạ xuống.
Thư Trừng đi ra, nhìn thấy anh cầm tạp chí, cũng có chút luống cuống, cô nhanh chóng buông túi xuống, liền phải tới đoạt lấy.
Nào biết Lê Dữ sớm có chuẩn bị, tránh né qua đi, “Tại sao chị lại có tạp chí của tôi.”
“Đây là đồng nghiệp cho tôi.” Thư Trừng vội vàng mà giải thích.
“À ~ được rồi.” Nhưng ánh mắt kia lại như cũ mang theo ý cười.
Thư Trừng thấy anh không tin, lại vội vã giải thích một câu, “Đây là sự thật!”
“Tôi tin tưởng chị.” Lê Dữ nhìn cô cười, “Trong nhà có tạp chí của tôi lại không phải chuyện gì không muốn người biết.”
Lê Dữ sung sướиɠ mà cười, nhưng ở trong mắt Thư Trừng, cứ làm cho cô cảm thấy chính mình đang bị anh cười.
“Lê Dữ!” Thư Trừng có chút bực, cô kêu một tiếng.
“Có!”
Lê Dữ mắt cong thành trăng non, bị Thư Trừng kêu một tiếng, liền ngồi thẳng người, thật sự ngoan ngoãn.
Thư Trừng tức khắc không còn nổi nóng nữa.