Chương 47: Mãnh thú Tiên Thiên Cảnh (1)
- Nên đến phiên bản thiếu gia !Lâm Lạc quát một tiếng, thân hình đập ra, Bát Ảnh tề động, đối với Chung Vĩnh Thỉnh là cuồng đánh mà đi.
- Bát Ảnh!
Hổ Ảnh Quyền xuất từ Bạch Vân Tông, Chung Vĩnh Thanh tự nhiên biết rõ áo nghĩa của môn quyền pháp này. Trên thực tế hắn sở tu Chấn Thiên Chưởng cao nhất có thể phát huy ra uy lực thập ảnh, nhưng tuy hắn cần tu không ngừng, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nắm giữ đến Thất Ảnh!
Lâm Lạc so với hắn tiến vào Cương Khí Cảnh tuổi càng nhẹ, ở trên lực lĩnh ngộ vũ kỹ càng cao, cái gì đều đè hắn xuống dưới, điều này làm cho hắn sao có thể không ghen ghét!
Bát Ảnh của Lâm Lạc vừa ra, Chung Vĩnh Thanh lập tức có vẻ chật vật vô cùng.
Tuy hắn không có dùng Lôi Bạo Sát, nhưng tu vi của Chung Vĩnh Thanh cũng bất quá là Hậu Thiên thập tầng sơ kỳ, hai người ở trên lực lượng không sai biệt lắm. Bởi vậy Nhất Ảnh này liền thành mấu chốt quyết định thắng bại.
Tuy còn chưa đủ để thuấn sát Chung Vĩnh Thanh, nhưng lại có thể bức đối phương rơi xuống hạ phong, bị Lâm Lạc oanh đến luống cuống tay chân.
Tất cả mọi người thấy mà trợn mắt há hốc mồm!
Chung Vĩnh Thanh vừa giận vừa thẹn, nhưng kỹ kém một bậc hắn lại có biện pháp nào! Nhưng hắn cũng không có buông tha cho ý nghĩ chiến đấu, bởi vì vũ kỹ phi thường hao phí chân nguyên lực, tuy sau khi tiến vào Cương Khí Cảnh chân nguyên lực lâu dài, Bát Ảnh tiêu hao mà nói đã tương đối rất nhỏ, nhưng chỉ cần hắn có thể chống đỡ xuống dưới, khẳng định Lâm Lạc so với hắn kiệt lực trước, đến lúc đó chính là thời điểm hắn thổi kèn phản công!
Bởi vậy, cho dù hắn liên tiếp bị Lâm Lạc oanh trúng, cũng chỉ là cắn răng không rên một tiếng, hạ quyết tâm muốn tới tuyệt địa phản kích, đem hết thảy nhục nhã gấp bội trả lại cho Lâm Lạc!
Chỉ là hắn tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến, Lâm Lạc chính là năm hệ cùng tu, muốn nói ai sẽ kiệt lực, đây tuyệt đối là hắn mà không phải Lâm Lạc!
Chung Vĩnh Thanh chỉ là kéo dài thời gian tự rước lấy nhục mà thôi!
Một nén hương thời gian sau, Lâm Lạc y nguyên sinh long hoạt hổ, ở đằng kia không biết mệt mỏi oanh kích Chung Vĩnh Thanh. Mà trái lại Chung Vĩnh Thanh bởi vì xuất Thất Ảnh liên tục, đối với chân nguyên lực tiêu hao quá lớn, đã hiện ra tình trạng chống đỡ hết nổi!
Chẳng lẽ Lâm Lạc muốn thắng rồi?
Tất cả mọi người là vô cùng ngạc nhiên! Lâm Lạc còn trẻ như vậy có thể đạt tới Cương Khí Cảnh vốn cũng đã không thể tưởng tượng nổi, nhưng cư nhiên còn có thể ngạnh sanh kéo suy sụp một Cương Khí Cảnh cường giả so với hắn càng sớm tiến vào hơn, đây là cái khái niệm gì?
Yêu nghiệt a!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đối với Lâm Lạc tràn đầy kính sợ, những người đã từng bởi vì Chung Vĩnh Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt tuyên bố treo giải thưởng mà đi tìm Lâm Lạc gây phiền toái, lúc này cũng nguyên một đám vui mừng mình không có tìm được Lâm Lạc!
Có thể nói, tương lai trong ba năm kỳ hạn này, Lâm Lạc ở trong Thanh Giao doanh địa là tồn tại vô địch bá chủ! Trừ khi Bạch Vân Tông tự mình vẽ mặt, phái ra người bối phận rất cao đến đối phó Lâm Lạc, nếu không trong một đời tuổi trẻ, Lâm Lạc chính là vô địch.
Chung Vĩnh Thanh mồ hôi rơi như mưa, hắn như thế nào cũng thật không ngờ mình có một ngày sẽ bị bức đến tình trạng thê thảm như thế! Hơn nữa, vì thu thập Lâm Lạc, hắn và Thượng Quan Nguyệt luôn một cái trấn thủ doanh địa, một cái ra ngoài tìm tòi cũng thuận tiện làm nhiệm vụ, bởi vậy lúc này trong hàng đệ tử Bạch Vân Tông chỉ có hắn một người là Cương Khí Cảnh.
Hắn thất bại, chẳng khác nào Bạch Vân Tông thất bại!
- Dừng tay!
Một tiếng hét to vang lên, một bóng người gầy còm xuất hiện ở bên trong chiến đoàn, là một lão nhân qua tuổi hoa giáp, bộ dáng yếu đuối, nhưng vầng sáng trên người lại đạt đến Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh phong!
- Gặp qua Nghiêm chấp sự!
Tất cả mọi người cung kính hành lễ.
Nghiêm chấp sự này có được tu vi Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh cao, chính là một trong những người mạnh nhất trong doanh địa, mà phần tu vi này phóng tới trong tam đại gia tộc mà nói, đây chính là tồn tại cấp bậc lão tổ tông, tự nhiên không thể cho mọi người bất kính.
Thực lực vi tôn, đây là đặc quyền thuộc về cường giả!
Lâm Lạc tự nghĩ trước mắt còn không phải đối thủ của lão nhân này, liền mỉm cười thối lui đến một bên, dù sao hắn là người thắng thực tế trong trận chiến đấu này, mặt mũi của Chung Vĩnh Thanh đã bị mất sạch sẽ.
- Trong doanh địa cấm ẩu đả, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?
Nghiêm chấp sự vô cùng uy nghiêm nói.
- Đệ tử biết tội!
Chung Vĩnh Thanh hai tay rủ xuống, có vẻ phi thường cung kính.
Nghiêm chấp sự gật gật đầu nói:
- Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lại biết rõ chủ động nhận lầm, lần này coi như xong!
- Đa tạ Nghiêm chấp sự khai ân!
Nghiêm chấp sự mục quang hướng Lâm Lạc quét qua, thần sắc càng phát ra lành lạnh nói:
- Về phần ngươi, mới vào doanh địa đã cùng người tranh chấp, hiện tại lại vung tay! Ngươi cho rằng Thanh Giao doanh địa là địa phương nào? Đây cũng không phải là Lâm gia các ngươi, không phải cho ngươi làm càn!
Sách sách, nhỏ đánh không lại, hiện tại lão đi ra đòi lại tràng diện!
Lâm Lạc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Cái tội danh này Lâm Lạc cũng không dám nhận bừa! Rõ ràng là Chung Vĩnh Thanh kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, là hắn xuất thủ đánh người, bản thiếu gia chỉ là ra tay tự vệ mà thôi! Nói sau, bản thiếu gia ngay từ đầu cũng không có ra tay, chỉ là né tránh, còn lớn thanh kêu la cho vài vị chấp sự ra mặt ngăn cản, dưới khổ không kết quả, bản thiếu gia mới bị bức bách hoàn thủ, nếu như còn muốn trách tội bản thiếu gia, này còn có thiên lý sao?
Nghiêm chấp sự sắc mặt lạnh lẽo, mặc dù trong doanh địa có rất nhiều chấp sự, nhưng bởi vì Chung Vĩnh Thanh là người nổi bật trong một đời tuổi trẻ của Bạch Vân Tông, bọn họ tự nhiên sẽ xem trọng, chấp nhận cho hắn đặc quyền, nhưng thật không ngờ chính là, Chung Vĩnh Thanh rõ ràng không phải đối thủ của Lâm Lạc, còn làm cho lão gia hỏa hắn đi ra khuyên can!
Ở trên đạo lý, Lâm Lạc xác thực là chính nghĩa, trừ khi Bạch Vân Tông tính toán vạch mặt, nếu không một tát này thật đúng là đã đánh trên mặt!
Đệ tử Tam đại gia tộc nhìn về phía Lâm Lạc, không ít người đều mang theo mục quang sùng kính! Người này quá khí phách, đối mặt Hậu Thiên thập nhị tầng còn dám ương ngạnh, làm cho người ta không thể không bội phục!
Bất quá, cũng có không ít người cười nhạt, cho rằng Lâm Lạc mũi nhọn quá lộ, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, không có đủ lực lượng tự bảo vệ mình, quá làm náo động chẳng khác gì là tự chịu diệt vong!
Mục quang của Nghiêm chấp sự âm trầm, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ khó có thể quyết định, đến tột cùng là buông tha Lâm Lạc, hay là dùng thủ đoạn lôi đình đánh chết!
- Nghiêm chấp sự! Nghiêm chấp sự!
Đúng vào lúc này, một đệ tử Bạch Vân Tông đột nhiên từ bên ngoài doanh địa chạy vội mà đến, y phục trên người tàn phá không chịu nổi, dính đầy vết máu, giống như vừa mới trải qua một hồi đại chiến liều chết.