“Antaram, em có đói không? Tôi mang đồ ăn cho em.” Thomas đầy vẻ quan tâm và ân cần hỏi.
Trần Ô Lâm lẳng lặng nhìn Thomas, cậu không có một chút cảm xúc gì với người này, vì ký ức của cậu đã bị gói gọn thành những quyển tiểu thuyết. Hiện tại đối mặt với Thomas chẳng khác nào người này là một nhân vật công chúng hoặc diễn viên.
Biết rõ họ, nhưng vẫn thật xa lạ.
“Quốc vương, ngài đối xử tốt với tôi như vậy không phải quá muộn sao?” Trần Ô Lâm lạnh nhạt nói “Chính nhân ngư tộc đã ruồng bỏ tôi và mẹ tôi, hiện tại ngài lại đối xử ân cần như vậy… thật sự khiến người ta kinh hách và chán ghét mà.”
“…” Thomas sững người, quả thật dù thiếu niên này là Antaram, nhưng cậu ta hoàn toàn không có ký ức của kiếp trước. Trong mắt cậu ấy nhân ngư tộc là chủng tộc coi trọng nhan sắc và chán ghét dị loại.
Thomas thật sự rất bất đắc dĩ, mặc dù đứng đầu nhân ngư tộc, nhưng hắn không can thiệp quá nhiều việc. Nhân ngư tộc coi việc tìm kiếm bạn đời là việc quan trọng nhất, cho nên hắn vẫn luôn hướng đến những mảnh đất nhân loại để tìm kiếm dấu vết của Antaram, nào ngờ em ấy lại xuất hiện trong chính dòng tộc của mình.
Mối quan hệ của nhân ngư tộc với các chủng tộc khác không quá hoà hảo, dù bọn họ không nói ra mặt nhưng họ vẫn coi nhân ngư tộc là kẻ phản bội đế quốc đi theo nhân loại trong cuộc chiến Antaram đó.
Đế quốc Quái Vật vẫn giữ trong tâm trí sự kiêu hãnh và lòng tự tôn về chủng loài đứng đầu đại lục một thời, từ trong xương cốt vẫn còn coi thường nhân loại.
Đương nhiên ngoại trừ Tứ Sát Ma và Antaram, bọn họ là nỗi ám ảnh cùng vết cắt đầm đìa trong trái tim của đế quốc Quái Vật.
Trong khi Trần Ô Lâm bất tỉnh, Thomas cũng đã điều tra mọi thông tin của gia đình Aras và bản thân Aras.
Nhân ngư Olivia- mẹ của Aras, cũng là một nhân ngư không có trọng lượng trong nhân ngư tộc, cho nên có lẽ bà ấy mới rời khỏi đáy biển và kết đôi với tộc báo đen.
Điều này khiến Thomas rất kinh ngạc.
Báo đen là một gia tộc cổ hủ và thuần huyết, họ sẽ kết đôi với những gia tộc yếu hơn hoặc những tộc có di truyền yếu để đảm bảo dòng máu báo đen sẽ vượt trội và xuất hiện trên thế hệ tiếp theo.
Cho nên việc Aras bị hình dạng lai tạp giữa nhân ngư và báo đen cũng không phải kết quả khó đoán.
Antaram… không, Aras hẳn đã chịu nhiều vất vả từ trước đến giờ.
“Xin lỗi.” Thomas không biện minh cho bản thân, cũng không cầu xin Aras tha thứ, việc hắn cần làm lúc này là bù đắp cho cậu thật nhiều.
“…nếu ngài thấy có lỗi thì hãy đưa tôi rời khỏi đây, tôi muốn sống cùng ba mẹ, chứ không phải đáy biển lạnh lẽo này!” Trần Ô Lâm thấy Thomas nhân nhượng liền thẳng thắn yêu cầu.
Không…
Thomas rất muốn từ chối, nhưng lại không thể nói thành lời. Nếu như hắn giam giữ Aras ở đây, vậy chẳng khác nào khiến Aras lại trải nghiệm chuyện trở thành thú cưng cho quý tộc.
Hắn muốn Aras là bạn đời của mình, đường đường chính chính được mọi người ngưỡng mộ và chúc phúc.
“Tôi sẽ đưa em trở về đất liền.” Thomas nói “Nhưng tôi hi vọng em có thể nán lại đáy biển một thời gian, tôi muốn mọi người trong nhân ngư tộc không thể coi thường em và Olivia như trước đây, và nhân ngư tộc còn thiếu gia đình em một lời xin lỗi. Liệu em có thể đồng ý không?”
Trần Ô Lâm liếc nhìn vẻ mặt thành khẩn của Thomas, trái tim có chút mềm nhũn như kẹo bông.
Giọng nói của Thomas rất tuyệt vời, tính cách lại không chê vào đâu được!
Aizz, nếu ở thời hiện đại chắc chắn sẽ trở thành tay sát gái a! Thậm chí là sát trai nữa!
“Được.” Trần Ô Lâm gật đầu đồng ý, trong thâm tâm có chút phấn khích vì sắp được ngắm nhìn nơi ở của nhân ngư tộc.
Thomas nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trần Ô Lâm, đôi mắt tràn ngập sự ôn nhu và nuông chiều.
Antaram vẫn luôn dễ cảm động như vậy, thật giống trước đây…
•
•
“Antaram, cậu biết không. Nước mắt và máu tươi của nhân ngư sẽ khiến nhân loại trở nên bất tử.” đôi mắt xanh biếc của Thomas nhìn chằm chằm về phía Trần Ô Lâm.
“Không có gì đáng để khoe khoang đâu Thomas, nếu nhân loại trở thành chúa tể của đại lục này thì chủng tộc của anh đã bị săn bắt rồi!” Trần Ô Lâm bĩu môi nói.
Bọn họ đang ở trong khu rừng phía Tây đại lục, để tìm kiếm lương thực tiếp tế cho quân binh.
Nói chính xác là họ sẽ đi ăn trộm.
Là một nhân ngư, Thomas cực kỳ chán ghét việc trộm cắp, nhưng không hiểu sao Trần Ô Lâm lại chỉ định hắn đi theo để hỗ trợ.
Đối với lời nói của Trần Ô Lâm, Thomas cũng đoán được phần nào bối cảnh trong ảo tưởng đó. Đương nhiên là không thể nào xảy ra.
“Cậu không muốn sao? Với vai trò một cấp dưới, tôi sẵn sàng đưa máu của mình cho cậu. Dù sao nhân loại cũng thật yếu đuối, mà tôi cũng đặt mạng sống của gia tộc về phe nhân loại rồi.” Thomas liếc mắt hỏi.
“Ha ha, không muốn. Ai lại đi uống máu của đồng đội chứ?” Trần Ô Lâm mỉm cười, không hiểu sao Thomas lại cảm thấy nụ cười đó thật nặng nề và buồn bã.
“Thomas, anh là người duy nhất trong số bọn họ mà tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tôi chưa nghĩ tới việc rời khỏi đây, cho nên, tôi không thể uống máu anh.”
Hả?
Thomas không thể hiểu câu trả lời của Trần Ô Lâm, cậu ấy cũng không chịu giải thích cho hắn.
Nhưng Thomas hiểu được một điều, Trần Ô Lâm mong muốn nhân loại giành được chiến thắng.
Cho nên, cậu ta mới làm mọi thứ để hoàn thành được ước nguyện, kể cả việc từ bỏ sự bất tử.
“Như vậy… Antaram hãy trở thành bạn đời của tôi đi.”
“Phụt!” Trần Ô Lâm cực kỳ bất ngờ trước lời thổ lộ của Thomas, cậu nhìn hắn như một tên thần kinh “Thomas, tôi không nghĩ anh sẽ thiếu thốn lựa chọn mà vơ đại lấy tôi làm bạn đời đâu nhỉ?”
“Không, khế ước bạn đời của nhân ngư tộc sẽ giúp chúng ta cảm nhận được nguy hiểm của nhau, thậm chí dù chỉ còn linh hồn cũng phát hiện được. Nếu cậu không chịu sự bất tử, tôi chỉ còn cách này để đảm bảo sự an toàn của cậu mà thôi.” lời của Thomas đều là thật, đương nhiên hắn vẫn che dấu một chút tư tâm cùng tình cảm nhen nhóm của bản thân.
“Là vậy sao?” Trần Ô Lâm thở phào nhẹ nhõm, cũng tuỳ ý làm theo lời đề nghị của Thomas.
Vì vậy, bọn họ đã trở thành bạn đời của nhau.