Demi là một cô gái tóc đen ở trong gia đình quý tộc chi nhánh của Miêu tộc. Chức tước và tiền tài đều ít hơn so với nhà Minna, nhưng Demi trông vô cùng xinh đẹp dù chỉ mới 13 tuổi.
“Aras, lại ngủ nướng nữa rồi! Hôm nay cậu lại muốn giáo viên trách phạt nữa hay sao?” Demi nhíu mày không vui “Nếu tôi không tới chắc cậu sẽ ngủ tới trưa luôn nhỉ?”
“Xin lỗi.” Trần Ô Lâm lí nhí trả lời, trong lòng lại vô cùng sững sờ và hoảng hốt.
Giọng điệu của Demi… thật sự rất giống Anh Phương, dù vẻ ngoài của bọn họ vô cùng khác biệt.
“Được rồi, mau nhanh chân lên, nếu không cậu sẽ không có chỗ ngồi đó.” Demi kéo Trần Ô Lâm lên xe ngựa và đi thẳng tới trường.
Học viện Ánh Trăng phần lớn đều là học sinh tới từ tầng lớp quý tộc, cho nên mọi thứ được giảng dạy đều rèn luyện cho bọn họ có tri thức và tiền đồ trong tương lai.
Lịch sử, Toán học, Ngữ văn, Kiếm thuật, Phép thuật, Chiêm tinh thuật, Y Dược, Luyện Kim đều là những môn học bắt buộc phải đạt chỉ tiêu B trở lên mới được tốt nghiệp.
Nói về học hành, có lẽ Aras dở nhất chính là môn Toán học đi.
Thật sự không khác Trần Ô Lâm là bao…
Phòng học của Aras và Demi cứ như một giảng đường đại học vậy. Nó có hàng dài dãy ghế xếp lên cao, bên cạnh cánh cửa là bậc giảng cho giáo viên.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ, nói chính xác là nhìn về phía cậu.
Những ánh mắt mang đầy sự chán ghét và coi thường.
“…” mặc dù không muốn nói, nhưng mô típ bắt nạt học đường này thật sự rất cũ rích. Trần Ô Lâm cảm thán trong lòng.
“Xem ai tới kìa, một con xú ngư.”
“Không hiểu sao nó lại đủ can đảm để tới trường học nữa. Nếu tôi là nó thì đã giam mình trong phòng không dám đi khỏi cửa rồi.”
“Thậm chí thành tích học tập cũng không có gì xuất sắc, tại sao hắn lại được học ở lớp A cơ chứ?”
“Thật là một nỗi sỉ nhục của lớp A!”
Trần Ô Lâm để ngoài tai những lời phỉ báng, nhưng Demi thì không. Cô hất tóc lên với một vẻ mặt lạnh băng “Nếu có thời gian để tán gẫu như vậy, sao mấy người không xem lại giáo dưỡng của mình?”
“Ôi chao, vị hôn phu dữ dằn lại ra mặt rồi!” đám con trai giả bộ tỏ vẻ sợ hãi, sau đó lại cười phá lên “Cũng đúng thôi, một thằng vô dụng như tên Aras đó chỉ có thể bám váy đàn bà!”
“Yeh yeh… tôi bám váy Demi đấy. Mấy người ghen tị sao?” Trần Ô Lâm bĩu môi, loại khẩu nghiệp nhạt nhẽo như bọn họ cậu đã đọc quá nhiều trong tiểu thuyết rồi.
“Ai… ai thèm ghen tị chứ? Tên điên này!” người vừa lên tiếng chửi Aras đỏ mặt tức tối.
“Được rồi, được rồi. Không ghen tị thì không ghen tị. Nhưng làm ơn mấy người đối xử bình thường một chút. Đều là bạn học mà cứ xỉa xói nhau… sẽ khiến tôi hiểu lầm mấy người vì thầm mến tôi mà muốn thu hút sự chú ý đó.” Trần Ô Lâm nở nụ cười.
“!!!”
K.O vòng đầu tiên.
Cả đám học sinh đều nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trần Ô Lâm nhưng không thể nói nổi câu nào.
Nếu như lại xỉa xói tiếp không phải công nhận lời nói của Aras hay sao?
Demi kinh ngạc nhìn Trần Ô Lâm, sau đó liền bật cười “Không ngờ miệng lưỡi của cậu lại ngày càng sắc bén như vậy, bất quá nghe rất hả dạ đấy.”
“Ha ha, quá khen rồi. Chẳng qua bọn họ không xứng làm đối thủ thôi.” Trần Ô Lâm hất hàm tự đắc.
Đoạn hội thoại kết thúc thì lớp A cũng bắt đầu vào tiết học môn Sử. Trần Ô Lâm mơ màng vừa nhìn sách vừa nghe giảng.
"Sau cuộc đại chiến Hoa Sứ Giả kết thúc, Tứ Sát Ma và đế quốc Quái Vật đã ký hiệp ước hoà bình. Phân chia lãnh thổ và đặt ra nhiều luật lệ mới. Nhân loại đã không còn là nô ɭệ của quái vật nữa.
Trong cuộc chiến này, nhân vật khiến chủng tộc quái vật gây tranh cãi nhiều nhất chính là thủ lĩnh của Tứ Sát Ma- Antaram.
Một nhân loại vốn chỉ là nô ɭệ của bá tước Gwen đã lãnh đạo nhân loại đứng dậy đòi quyền tự do và bình đẳng. Antaram còn mệnh danh là Kiếm sĩ mạnh nhất với kiếm thuật siêu phàm vượt xa sức mạnh của nhân loại lẫn quái vật.
Rất nhiều thế hệ trẻ đã bắt chước kiếm pháp ‘Anh hoa kiếm vũ’ của Antaram nhưng đều không thành công hoặc thua kém hơn rất nhiều.
Và tại thành phố Ngàn Hoa, hiện là thủ đô của đế quốc Antaram, nơi từng diễn ra trận chiến cuối cùng đang lưu giữ thanh kiếm bảo vật của vị thủ lĩnh Tứ Sát Ma. Thanh kiếm này đã tạo ra một kết giới bao bọc xung quanh thành phố, khiến cho tất cả quái vật không thể bước chân vào được, ngoại trừ bá tước Gwen và gia tộc của ngài.
Điều này đặt ra dấu chấm hỏi cho các nhà sử gia, vì sao trong Tứ Sát Ma cũng có những thành viên có dòng máu quái vật tại sao lại không được đặc cách giống như bá tước Gwen- người vốn là chủ nhân cũ và cũng là kẻ thù kết liễu mạng sống của Antaram?"
Trần Ô Lâm ngẩn người, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Sao nghe lại quen quen thế này?
Đây không phải nội dung của thế giới thứ hai hay sao?
Để xem nào…
Tứ Sát Ma có 4 hộ giả và một thủ lĩnh, tên nô ɭệ là Ki Ki, tên cúng cơm là Antaram.
Hộ giả Thomas là người sở hữu mảnh hồn hệ Thủy, thuộc về Nhân Ngư tộc nhưng lại ủng hộ phe nhân loại.
Những người còn có Momo- mảnh hồn hệ Thổ và Dazay- mảnh hồn hệ Kim và Viola- người không nằm trong phạm vi thu thập.
Lật lại ‘ký ức’ của bản thân, Trần Ô Lâm nhận ra bản thân tra không thể tả nổi.
Dàn hậu cung hùng hậu đã có 4 người, lại còn thêm cả bá tước Gwen bị dụ ngon ngọt nữa.
Tới hồi kết lại chết đi một cách ích kỷ như vậy, nhìn thì có vẻ trang nghiêm lẫm liệt nhưng rõ ràng là đang trốn tránh trách nhiệm.
Ha ha, tên ‘Trần Ô Lâm’ đó là người khác chứ không phải cậu đâu!
Một tên trạch nam ru rú trong nhà suốt ngày như cậu sao có thể nhiều nợ đào hoa như vậy?
Nghĩ lại mà thấy thật xấu hổ, cứ đi cưỡng hôn con trai nhà lành của người ta xong lại phủi mông bỏ đi, thà hút máu bọn họ hay một kiếm xuyên tim cho an lành.
Cảm thán trong lòng là như vậy, đương nhiên Trần Ô Lâm sẽ không dám gϊếŧ người rồi.
Cậu chỉ là một công dân hiền lành ở thế kỷ 21 mà thôi, ngay cả con gà còn không dám gϊếŧ. Đương nhiên kiến thì dám vì nó cắn đau bỏ xừ.