Xuyên Qua Lộ Tuyến Đặc Biệt

Chương 59: Quy tắc trò chơi.

[Quản gia.

Kỹ năng: Ngoại trừ Bá tước thì tất cả mọi người trong lâu đài phải nghe theo yêu cầu của quản gia.

Sở hữu được bản đồ của Lâu đài.]

Trần Ô Lâm nhìn thẻ bài của mình và bắt đầu tính toán.

Cậu về phe Bá Tước, không biết Fuiko thì sao.

Sau khi toàn bộ người chơi đã rút thẻ bài nhân vật, những người thuộc phe Bá tước sẽ đi vào ‘lâu đài’ trước.

Gọi là lâu đài, nhưng Trần Ô Lâm cảm thấy nó giống một toà biệt thự hơn.

Bọn họ được Rabbit đưa ra bên ngoài không gian kín, một toà biệt thự và trang viên hoa hồng được bao bọc bởi bức tường kiên cố.

Trần Ô Lâm cũng nhận ra bản thân là người nhỏ tuổi nhất trong số nhóm người sống sót.

“…” không gặp người quen, vậy anh em Ken Kira, Tsuki và Mika đều về phe khách tham dự.

Bỗng nhiên trong lòng có chút lo lắng và buồn bã.

[Nhiệm vụ người của Bá Tước là kiểm tra mọi thứ trước khi bắt đầu bữa tiệc. Trong bữa tiệc này sẽ có một tên sát nhân gϊếŧ chết toàn bộ mọi người trong lâu đài với mục đích báo thù, tuy nhiên, hắn càng thích mọi người đấu đá và gϊếŧ chóc lẫn nhau. Vì vậy hắn sẽ chừa lại một vài người sống sót và tha mạng.]

“Và một gợi ý nho nhỏ, đây không phải là trò chơi thẻ bài cũng không phải trò chơi tìm hung thủ. Người nào phát hiện ra bí mật của trò chơi sẽ càng có lợi thế. Sau 2 tiếng tôi sẽ tiết lộ thêm nhiều quy tắc của trò chơi” Rabbit thông qua loa được đặt khắp biệt thự phổ biến thể lệ cho mọi người.

Trần Ô Lâm lẩn đi rời xa những người còn lại, hiện giờ cậu cũng không biết tác dụng kỹ năng của Quản gia dùng để làm gì.

Xoá sổ theo lời Rabbit nói là bị một tên sát nhân hành huyết hay là bị nổ banh đầu bởi một con chip bí mật?

Những thông tin được đưa cho vẫn còn quá mơ hồ và khó hiểu, nhưng sau tất cả sẽ chỉ còn 10 người sống sót, và chỉ dành cho một phe.

Hoặc là cậu chết, hoặc và Mika và Tsuki chết.

Trần Ô Lâm không nghĩ bản thân có thể đối đầu với hai con người đó.

Trần Ô Lâm thông qua bộ não liên lạc với hệ thống: Aqua, cậu có ở đó không?

Aqua: Tôi đây, có chuyện gì không?

Từ lúc bước vào thế giới này Aqua vẫn luôn theo dõi sát sao tình huống của Trần Ô Lâm.

Nơi này vốn là một thế giới yên bình để Trần Ô Lâm có thể nghỉ ngơi, nhưng Aqua lại không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Đây là sai lầm của Aqua, nhưng Trần Ô Lâm vẫn chưa hề lên tiếng trách móc cậu.

“Trong cửa hàng có bán vật phẩm vào có thể nhìn xuyên thấu đồ vật không? Tôi muốn mua nó.” Trần Ô Lâm bình thản lên tiếng, dường như đã suy đoán như bí mật của game này.

“Có… nhưng mà nó rất mắc. Cậu không muốn trở về thế giới cũ càng sớm càng tốt sao?” Aqua do dự hỏi.

“Không sao, hãy mua nó giúp tôi.” Trần Ô Lâm mặt không đổi sắc nói, Aqua không thể hiểu nổi cậu ấy đang có suy tính gì.

Sau khi mua xong, điểm năng lượng của Trần Ô Lâm vỏn vẹn chỉ còn lại 100.

‘Đôi mắt xuyên thấu’ có ba lần sử dụng, mỗi lần trong vòng 12 tiếng.

Trần Ô Lâm buộc phải mua nó là có lý do.

Trò chơi này, nếu là người chơi game thường xuyên sẽ nhanh chóng phát hiện.

Có những yếu tố mấu chốt để người chơi nhận biết thể loại game mình đang chơi.

Bối cảnh, vai trò, nội dung, hình thức và thắng thua.

Điều đầu tiên là gắn tag cho ‘Bữa tiệc đẫm máu’.

Ngay từ cái tên trò chơi, hiển nhiên sẽ đề cập đến thể loại ‘kinh dị’.

Người chơi được phát thẻ bài nhân vật, nên sẽ có tag ‘nhập vai’.

Những lời thông báo mà Rabbit nói qua loa, sẽ thêm tag ‘giải đố’.

Trần Ô Lâm đã chơi game khá nhiều, nên cậu khá chắc nhiệm vụ mấu chốt trong trò chơi này là tìm kiếm đồ vật.

Những món đồ được đặt rải rác xung quanh lâu đài để giải đố cho bí mật của bữa tiệc hoặc thân phận của tên sát nhân.

Lời của Rabbit nói đều có thâm ý cả, vì người phát hiện ra bí mật này sớm nhất sẽ càng sở hữu trong tay nhiều ‘chìa khoá’ hơn.

Sau khi sử dụng ‘Đôi mắt xuyên thấu’ thì Trần Ô Lâm càng tin tưởng phán đoán của chính mình.

Vũ khí, chìa khoá, những vật dụng bỏ túi đều đặt và giấu kín rất kỹ.

Trần Ô Lâm cần một vũ khí nhỏ để tự bảo vệ chính mình, nên cậu đi tới căn phòng gần nhất đang cất chứa một con dao găm.

“Tốt lắm, bây giờ là phân loại kho báu thôi.” Trần Ô Lâm tự thì thầm với chính mình.

Nếu như người của Bá Tước là truy tìm kho báu, vậy những người chơi đóng vai vị khách có lẽ sẽ được thực hiện một cách khác để có ‘kho báu’ sau khi gia nhập bữa tiệc.

Điều này khá nguy hiểm, nhưng Trần Ô Lâm vẫn đặt mục tiêu tìm kiếm của bản thân lên trước đã.

Aqua nhìn vẻ mặt điềm tĩnh và vô cảm của Trần Ô Lâm, trong lòng lại trở nên nặng nề.

Lúc đầu khi tới thế giới này tâm trạng của kí chủ đã khá hơn, nhưng sau trò chơi Ma Sói cậu ấy lại u buồn và lạnh nhạt đi.

Có lẽ Aqua đã không còn nhìn thấy bóng dáng vui vẻ, hóm hỉnh những ngày đầu tiên khi gặp Trần Ô Lâm nữa rồi.

Nhưng đây mới chỉ là thế giới thứ ba, cậu ấy sẽ chịu đựng được sao?

Aqua ngay từ lúc này bắt đầu suy xét tới chuyện dùng biện pháp xoá ký ức cho kí chủ sau khi đến thế giới tiếp theo.

Trong một bài giảng về tâm lý chuyên môn, Aqua đã nhớ sâu sắc một chuyện mà giáo viên dạy cho.

Mỗi một đời người, chúng ta chỉ biết mấy trăm người, và chỉ thân thiết với mấy chục người, và chỉ yêu mến mấy người.

Tình cảm của một con người rất hữu hạn, vì chúng ta không thể chia sẻ trái tim cho quá nhiều người, hay lưu trữ những ký ức tốt đẹp cho quá nhiều người.

Vì nếu số lượng đó cứ tiếp tục tăng lên, con người đó sẽ bắt đầu cảm thấy hoảng loạn và chán nản, trải qua quá nhiều biến cố, họ nhận ra tình cảm thật nhỏ bé và mờ nhạt, dẫn đến về sau họ ngày càng thờ ơ và vô cảm trước những tình cảm được trao cho.

Hệ thống và kí chủ sinh sống ở Hồn Lục sẽ không quan tâm tới bất kỳ mối quan hệ nào ở một chiều không gian khác, cũng không đặt tình cảm dư thừa vào nhiệm vụ thu thập mảnh hồn.

Vì họ biết, thế giới khác Hồn Lục chỉ là một giấc mơ hữu hạn.

Aqua sợ rằng kí chủ Trần Ô Lâm cũng sẽ thay đổi thành như vậy, hoặc trở nên tồi tệ hơn.

Cậu ấy liệu sẽ quên mục đích chính của bản thân? Sẽ quên đi lời đính ước mà cậu ấy từng nói với người con gái kia?

“Kí chủ, ngài có muốn trở về thế giới cũ hay không? Hay là sẽ tới thế giới Hồn Lục?” Aqua lên tiếng hỏi.