Kurochi cùng với những người chơi khác đều trải qua một đêm khó ngủ, vì chẳng ai biết người nào sẽ là kẻ chết đầu tiên.
Hắn được nhập vai nhân vật Bảo vệ, vì vậy đêm đầu tiên hắn đã tự bảo vệ chính mình.
Nhưng Kurochi vẫn trằn trọc không ngủ được, vì sao hắn lại vướng vào mớ hỗn độn này? Có biết bao nhiêu người trên thế giới, vì sao hắn lại bị chọn tham gia trò chơi chết chóc này. Quan trọng hơn, toàn bộ bạn học cùng lớp đều bị bắt tới Game On.
Thật sự chỉ là ngẫu nhiên? Hay là có kẻ chỉ điểm đằng sau?
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn nhất định phải sống sót để tìm ra kẻ phản bội trong lớp mình.
Đột nhiên, đầu óc của Kurochi trở nên choáng váng, toàn thân vô lực như bị đánh thuốc mê.
Khoan đã!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn Ma sói tới gϊếŧ hắn? Nhưng không thể nào! Hắn đang dùng lượt bảo vệ của mình mà? Chẳng lẽ là độc dược ‘Tử’ của phù thủy?
Một giọng nói vang lên giải đáp nghi hoặc của Kurochi “Xin lỗi vì đã làm phiền! Tôi là người được chọn làm nhân vật Kỹ nữ, vì vậy đêm nay tôi sẽ ngủ với anh, mong anh phối hợp giúp tôi.”
Có vẻ giọng nói đã bị biến dạng, Kurochi không thể phân biệt được chủ nhân của giọng nói già hay trẻ, nam hay nữ, mà trong căn phòng cũng tối đen như mực khiến hắn chẳng nhìn thấy gì.
“Mày… mày tính là gì tao?” trong tâm trí của Kurochi tràn ngập hình ảnh không trong sáng. Nếu là con gái thì không sao, nhưng lỡ như… tên đó là con trai thì sao? Kurochi không thể chấp nhận được, điều đó quả thực buồn nôn đến cực điểm!
“Đừng sợ, tôi chỉ cần lấy **** **** của anh thôi, sự trong trắng của anh vẫn được đảm bảo!” Trần Ô Lâm vừa nói vừa đeo miếng vải che mắt Kurochi, cậu muốn bật đèn lên để hành động thuận tiện hơn.
Và đồng thời thỏa mãn thú tính của đám khán giả đang xem chương trình.
Trần Ô Lâm tính toán hết rồi, nếu cậu muốn chiến thắng toàn bộ trò chơi trong Game On, ít nhiều gì cậu cũng cần sự ủng hộ của khán giả. Từ đó, ban tổ chức nhận ra giá trị của cậu, bọn họ sẽ không khiến cậu chết dễ dàng được.
Đại khái chính là làm một thần tượng trong game show nổi tiếng!
Giả gái xem ra là một vấn đề rất nan giải, vì nếu dùng bàn tay nhỏ xíu này tuốt cho hắn ta rất dễ bị phát hiện. Quả nhiên trò chơi Ma Sói thực tế này rất khác với Ma Sói thẻ bài, vì nó cực kì dễ để lại dấu vết và tang chứng.
Cẩn thận đeo găng tay da màu đen, Trần Ô Lâm còn trói tay chân Kurochi lên bốn góc giường để đề phòng hắn ta phản kháng.
Trần Ô Lâm đối với sεメtoy như mở ra một chân trời mới, trước đây dù khi viết tiểu thuyết cậu cũng chỉ dùng cách nguyên thủy miêu tả.
Nói tóm lại, thứ này có thể làm tư liệu để Trần Ô Lâm viết truyện.
“Đừng lo, tôi chỉ dùng âʍ đa͙σ giả và gel bôi trơn khiến cậu lêи đỉиɦ thôi. Nhưng nếu cậu lên không nổi, chậc, vậy tôi sẽ dùng đạo cụ thủ da^ʍ hậu môn giúp cậu.”
“Đ*m, mày đi chết đi! Thằng dfh$&*#!!” Kurochi chửi bậy liên tục, toàn thân lại run rẩy trước sự tác động của người kia.
Làm nhẹ nhàng mà Kurochi vẫn không ra, Trần Ô Lâm thật sự mất hết kiên nhẫn.
Hắn đang cố ý đúng không? Nếu ngày mai cậu mắt đầy quần thâm vì mất ngủ, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ.
“Hừ, xem ra Kurochi-kun thích mạnh bạo hơn nhỉ? Tôi quá xem thường cậu rồi!” Trần Ô Lâm quật roi da vào không khí, trên môi nở nụ cười lạnh.
“Mày… mày điên rồi!” Kurochi hoảng loạn vùng vẫy.
Thật ra Kurochi vẫn luôn giữ bí mật đó không cho ai biết, mặc dù là đại ca trong trường nhưng hắn chưa từng ngủ với bất kỳ nữ sinh nào, vì hắn không thể cứng nổi. Việc đó rất đáng xấu hổ, nhưng ngoại trừ che dấu bí mật thì hắn không thể làm cách nào khác. Vậy mà bây giờ lại bị phanh phui trước một kẻ xa lạ, hắn không biết giấu mặt mũi đi đâu nữa.
Chát!
“Hừ, ai cho mày lên tiếng hả? Thứ bất lực như mày đúng là rắc rối! Hầu hạ đủ kiểu vẫn không ra, tao chưa từng hạ mình với kẻ khác như vậy đâu.” Trần Ô Lâm nhập diễn vô cùng nhanh, có lẽ vì sự nôn nóng khi không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ra.
[Khán giả 134: Tôi đang nhìn thấy điều gì? OoO
Khán giả 4892: Fuiko-chan là S, ha ha, tôi biết ngay mà!
Khán giả 399: Đằng sau vẻ mặt ngây thơ, thánh thiện là ác quỷ khát máu… Tôi bỗng nhiên cảm thấy phấn khích lạ thường.
Khán giả 300: Kyaaa! Roi da kìa! Đèn cầy kìa! Trứng rung kìa! Fuiko-chan thật là chuyên nghiệp!
Khán giả 123: Trái tim tan vỡ* Tôi cứ tưởng Kurochi-chan ngầu lòi, mạnh mẽ lắm chứ! Hóa ra là một bé thụ bị bất lực lại còn M!
Khán giả 004: Tôi nghĩ Kurochi-chan đã rơi vào tình yêu, kakakaka…
Khán giả 332: Oh! Ra rồi kìa! Nhẹ nhàng không được mà SM mới chịu ra a!]
Trần Ô Lâm vẻ mặt vô cảm xúc đưa bình **** **** đưa cho Alice, cuối cùng cũng có thể đi ngủ.
Mà quản trò Alice bắt đầu nhìn Trần Ô Lâm với một đôi mắt khác, cứ nghĩ nhiệm vụ Kỹ nữ sẽ quá sức với nhóc con 6 tuổi chứ.
Phải nói rằng ánh mắt của khán giả sáng như sao không? Bố trí nhân vật cho Fuiko-chan phù hợp tới vậy?
Hì hì, đợt Ma Sói này nhất định sẽ thú vị lắm đây!
.
.
Sáng hôm sau, 6 giờ.
Mọi người sau khi vệ sinh cá nhân liền đi tới phòng ăn lớn để dùng bữa.
Đêm hôm qua không có ai chết.
Vẻ mặt Trần Ô Lâm có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cố kiềm chế không quay đầu sang Mika, nếu người khác vô tình nhìn thấy thì nguy mất.
Cậu phải đóng vai một bé trai 6 tuổi yếu ớt dễ bị tổn thương mới được.
Vẻ mặt của Kurochi vô cùng u ám, khi mọi người tới đông đủ, hắn đập mạnh xuống bàn.
Rầm!
“Đêm qua thằng nào con nào tới phòng tao?”
Ánh nhìn kinh ngạc đổ dồn về phía Kurochi, Sugawa Rin lắp bắp kinh hãi “Cậu… cậu bị Kỹ nữ ghé thăm sao?”
Vết thương lòng như bị xát muối, Kurochi trừng mắt nhìn Rin một cái, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ “Cứ chờ đó! Tao chắc chắn sẽ tìm ra mày, tên Kỹ nữ chết tiệt!”
Cạch!
Inoue Ruri đặt ly xuống bàn, gương mặt xinh đẹp nhàn nhạt nhìn Kurochi “Bớt ra vẻ giùm đi! Anh rất may mắn khi không bị Ma Sói sờ cổ đó, đã ở trong trò chơi chết chóc còn để ý trinh tiết làm mẹ gì?”
Okamoto Kido- một người đàn ông trung niên có bề ngoài thành đạt dò hỏi “Vậy cô Inoue đã gặp Ma Sói sao?”
“Đúng vậy!” Inoue Ruri cười lạnh “Lũ sói khốn khϊếp! Dù có chết tao cũng phải kéo tụi bây xuống địa ngục. Chắc tụi bây cũng đoán ra được rồi chứ gì? Tao có thể là Phù thủy hoặc Bảo vệ vì đêm qua không chết. Đã vậy thì đừng hòng cướp được thân phận của tao!”
Hiển nhiên Ruri biết bản thân sẽ sống không được bao lâu, vì lá bài chức năng trong tay, đám Ma Sói nhất định sẽ mò tới một lần nữa. Cô phải nói ra hết trước khi bị chết một cách oan uổng “Tôi chính là Phù thủy, ngày hôm qua đã tự dùng bình ‘Sinh’ để sống sót. Hừ, đám Ma Sói này cũng đáng sợ thật, sờ cổ vào Phù thủy ngay đêm đầu tiên, có khi bọn chúng sẽ tìm ra Tiên tri không chừng.”
Abe Cho vẻ mặt đầy kinh sợ “Vậy… cô còn một bình ‘Tử’? Cô tính gϊếŧ ai vào đêm nay?”
“Hừm, kẻ nào giống Ma Sói nhất tôi sẽ gϊếŧ nó. Và cô là nghi can đầu tiên của tôi.” Inoue Ruri híp mắt nhìn cô nàng tiểu thư rụt rè kia.
“Không, khoan đã! Tôi chỉ là dân thường thôi! Làm ơn đừng gϊếŧ tôi!” Abe Cho sợ hãi tới mức muốn bật khóc, vội vàng lao tới níu tay Ruri cầu xin.
“Mọi người bình tĩnh nào! Chúng ta sẽ dùng phương án loại trừ để tìm ra Ma Sói.” Nishimura Tengu vội vàng đứng lên hòa giải “Trước tiên hãy ăn sáng đã, chúng ta không thể để bụng đói trong phiên xét xử đầu tiên được.”
Mọi người miễn cưỡng nghe theo lời Tengu, bầu không khí buổi sáng trở nên âm u hơn bao giờ hết. Lúc ăn sáng, Trần Ô Lâm lén lút đánh giá Tengu.
Một chàng trai trẻ tuổi, có vẻ hắn ta đang làm sinh viên hoặc học sinh, gương mặt ôn hòa dễ khiến người khác tin tưởng.
Có thể đổ tội.
Vẻ mặt càng đáng tin càng khiến người khác cảm thấy giả dối, logic anime đó!
Thu hoạch của bữa sáng hôm nay, Inoue Ruri là Phù thủy, còn Kurochi có thể là dân, Bảo vệ hoặc Pháp sư câm.
Đêm thứ hai sẽ có 2 người phải chết, một là Ruri, hai là người cô ta sẽ chọn.
Quan trọng hơn tất cả, Tiên tri là ai? Hắn đã tiên tri được người nào?
Ha ha, nhưng mà gϊếŧ được Phù thủy đã là một thành công lớn, Trần Ô Lâm cảm thấy trực giác của mình rất tốt!
7h- 8h30: buổi phán xét, quản trò sẽ thông báo người chết và để mọi người bàn luận. Thời gian để bàn luận là 30- 40 phút. Sau đó player sẽ có 5-10s để vote người mình muốn. Sau đó người đó sẽ có 10 phút để thanh minh. Cuối cùng mọi người sẽ cùng đưa ra quyết định muốn cứu hay treo cổ người này.
Alice dẫn 15 người chơi đi tới phòng phán xét, trên mặt luôn nở nụ cười thích thú “Buổi phán xét đầu tiên chính thức bắt đầu, chúc các player may mắn và sống sót thành công!”
Kurochi hừ lạnh một cái, hắn là kẻ mở lời đầu tiên “Như tao đã nói, tao bị Kỹ nữ qua đêm, vậy tức là tao không phải Ma Sói, vì đêm qua đã đi gϊếŧ người thành công.”
“Khoan đã, hôm qua đâu có ai phải chết, vậy cũng có thể cậu chính là Ma Sói? Tôi vẫn không hiểu luật chơi lắm!” Kobayashi Niran gãi đầu.
“A, để tôi giải thích kỹ hơn. Nếu Ma sói bị Kỹ nữ ngủ chung, toàn bộ nhóm Ma Sói sẽ không được đi gϊếŧ người. Vậy tức là Phù thủy không cần thiết phải sử dụng thuốc Sinh Tử.” Alice lên tiếng.
“Hiểu rồi, vậy cậu ta không phải Sói.” Ruri gật đầu, lạnh nhạt quay sang nói “Trước tiên tự giới thiệu bản thân đi. Tôi là Inoue Ruri, học năm ba trường cao trung Tokyo.”
“Sugawa Rin, học năm hai sơ trung trường Kanayami. Tôi và Takayashi-kun là bạn cùng lớp.” Rin nhạy bén kết nối quan hệ với Kurochi, người được mọi người phán định vô tội.
“Sasaki Zen, nhân viên văn phòng công ty Môi trường.” Zen nâng cặp mắt kiếng dày nói.
“Yamamoto Akira, đang thất nghiệp.” nam sinh tóc nhuộm đỏ đeo đầy khuyên tai bình thản nói.
“Yamamoto Ken, sinh viên đại học. Tôi… và Akira là anh em ruột.” trái ngược với em trai, Ken có bề ngoài bảnh bao và học thức, ánh mắt thoáng buồn bã nhìn về phía Akira.
“Anh em ruột?” Ruri nhíu mày, nhớ tới lời giới thiệu của Admin và Alice về game, vẻ mặt không khỏi nghi ngờ “Hai người có được khán giả Cupid ghép đôi không? Đáng ngờ quá!”
Ngay lập tức, cả Dân lẫn Sói đều nhìn về phía họ, đặc biệt là đám đồng đội Sói biết Akira là nhân vật nào. Nếu bọn họ thật sự là một cặp đôi, vậy không phải chúng sẽ trở thành phe thứ ba sao?
Trần Ô Lâm không nhịn được tán thưởng Ruri, làm tốt lắm cô gái! Điều này sẽ giúp cậu và Mika không bị nghi ngờ.
“Không phải! Cô đừng có ở đó đoán bậy đoán bạ!” Akira tức giận la lên “Có khi cô mới chính là Sói đó! Ai có thể chứng minh được cô chỉ là Phù thủy thật sự hay là Sói? Mới ngày đầu tiên đã ly gián mọi người, rõ ràng cô rất mờ ám!”
“Cô Inoue thật sự là Phù thủy sao?” Sugawa Rin dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn Ruri “Rất có thể đêm qua Ma Sói gϊếŧ trúng Bảo vệ và thất bại, cô Inoue phải chăng đang lợi dụng điều đó thôi. Ai là Phù thủy thật sự xin hãy lên tiếng?”
“Con khốn! Mày đám đổ oan cho tao?” Ruri nổi lên cơn thịnh nộ, tay chỉ về phía Akira và Rin “Bọn mày chính là Sói, hãy treo cổ tụi nó!”
Vẻ mặt của Ken trở nên âm trầm “Cô muốn gϊếŧ em trai tôi? Hừ, dù là Sói hay Phù thủy, cô vẫn nên bị treo cổ đầu tiên.”
“Mọi người, tôi có lời muốn nói.” Ikeda Toshiro đột nhiên lên tiếng.
Trước ánh nhìn của mọi người, Toshiro liền nói tiếp “Tôi là pháp sư câm, ngày hôm qua đã chọn Kubo Murasaki cấm nói, điều đó chứng minh tôi không phải Sói, mong mọi người đừng vote tôi.”
Rắc rối rồi đây…
Lũ này cứ khai sạch chức năng của mình, vậy làm sao Ma Sói có thể giả dạng được? Trần Ô Lâm nhíu mày, quyết định thuyết phục Mika gϊếŧ Toshiro tiếp theo.
Kubo Murasaki im lặng từ nãy tới giờ bất đắc dĩ gật đầu, chứng thực lời nói của Toshiro.
“Takayashi là dân thường, Ikeda Toshiro là pháp sư câm, Inoue Ruri có thể là Phù thủy…” Tengu lẩm bẩm trần thuật lại, suy nghĩ xem ai có khả năng là sói nhất.
“Thời gian bàn luận đã hết, mọi người bắt đầu vote bình chọn treo cổ đi.” Alice vỗ tay nhắc nhở.
3
2
1
Inoue Ruri- 5 phiếu của Yamamoto Akira, Yamamoto Ken, Sugawa Rin, Abe Cho, Kubo Murasaki.
Nishimura Tengu- 3 phiếu của Takayashi Kurochi, Suzuki Mika, Okamoto Kido.
Yamamoto Akira-3 phiếu của Inoue Ruri, Nishimura Tengu, Kobayashi Niran.
Sawayuki Fuiko- 3 phiếu của Sawayuki Fuiko, Ikeda Toshiro, Oota Hanako.
Sasaki Zen- 1 phiếu của Sasaki Zen.