Quyển 3: Hiện đại thế giới.
Aqua mau chóng muốn lấy lòng Trần Ô Lâm, phát huy tinh thần đồng đội tận tụy đáng tin.
"Đây là thế giới tiếp theo, như mong muốn của kí chủ. Tôi đã tìm được một thế giới phát triển khá tương đương với thế giới nguyên bản của kí chủ.
Trần Ô Lâm trầm ngâm đọc bảng thông tin, sau đó liền
|Thế giới thứ ba: Hiện đại thế giới.
Từ khóa: Tiền.|
Không có gì khác với nơi sống của Trần Ô Lâm, một xã hội hiện đại phồn hoa náo nhiệt. Thân xác Trần Ô Lâm nhập vào là một cậu bé Nhật Bản 6 tuổi tên Sawayuki Fuiko. Vì có dòng máu lai nên cậu sở hữu mái tóc màu vàng óng ả và đôi mắt xanh lam lấp lánh như búp bê. Vì một lần ham chơi mà Fuiko ngã xuống sông rồi chết đuối.
Nói tóm lại, không có chiến tranh, cũng không có áp lực, điều này khiến Trần Ô Lâm vô cùng hài lòng.
“Cảm ơn Aqua nhiều nha! Tôi thích Nhật Bản lâu rồi mà không có tiền đi du lịch, bây giờ lại được sống ở đây luôn, thật đáng mong đợi!” Trần Ô Lâm vui vẻ nói.
“Không có gì. Kí chủ có muốn học tập thêm kỹ năng nào khác không? Nhiệm vụ chính của kí chủ đã hoàn thành rồi.” Aqua biểu tình cứng nhắc hỏi.
“Để xem… Hiện tại chưa nghĩ ra gì, cứ để sau đi. Tôi muốn Nhật Bản ngay và luôn.” đôi mắt Trần Ô Lâm lấp lánh đầy mong đợi.
•
•
Cơn lạnh buốt của làn nước bao phủ khắp thân thể Trần Ô Lâm, cảm giác quen thuộc như lúc Thomas kéo cậu xuống biển sâu vậy.
Mũi họng bắt đầu có dấu hiệu sặc nước, Trần Ô Lâm khó chịu vùng vẫy, lần theo ký ức sử dụng động tác bơi lội.
Sức lực của thân thể này vô cùng yếu ớt, Trần Ô Lâm vừa tới bờ liền không cử động nổi, tay chân mỏi nhừ như bị dập nát.
“Em… Em đang làm gì vậy? Sao lại nằm ở gần bờ sông? Như vậy rất nguy hiểm!” giọng nói của một thiếu niên vang bên tai Trần Ô Lâm, sau đó là âm thanh bước chân càng lúc càng rõ.
Cơ thể mềm nhũn của Trần Ô Lâm được nâng lên, đôi mắt cậu dần nhận rõ thiếu niên trước mặt.
Cậu bé Fuiko này có biết hắn ta!
Todochi Tsuki, một anh trai nhà hàng xóm đang học Sơ trung. Quan hệ của bọn họ cũng tương đối thân thiết. Vì gia đình của Tsuki thường xuyên bận rộn, nên hắn hay sang nhà Fuiko trò chuyện và chơi đùa với cậu bé đáng yêu này.
Aqua đột nhiên lên tiếng: Kí chủ, người này có mảnh hồn hệ Thổ.
“…” đây là duyên phận sao? Cậu lại làm bạn với hắn.
Nếu đã là hệ Thổ, cuộc sống của hắn chắc hẳn không bình yên như vậy!
Qua hai thế giới, Trần Ô Lâm rất khẳng định điều đó.
Hệ Thổ, khi tên Sasha thì làm trẻ vô gia cư phải bán thân để kiếm ăn, khi tên Momo thì làm nô ɭệ lấy lòng kẻ thù. Số khổ hết chỗ nói…
Đương nhiên, Trần Ô Lâm tự nhận bản thân cũng không kém cạnh gì.
“Tsuki-chan… Anh đưa em về được không? Em lạnh quá…” Trần Ô Lâm dùng đôi mắt đáng thương nhìn Tsuki.
“Được được, chúng ta cùng về. Để anh cõng em.” Tsuki nhẹ nhàng đặt Trần Ô Lâm trên lưng, cước bộ đều đặn rời khỏi bờ sông.
Áo khoác của Tsuki giúp Trần Ô Lâm bớt lạnh rét đi phần nào, cậu vừa ngủ vừa mê man suy nghĩ. Nếu cậu ngay cả thân xác bé trai cũng xuyên qua, không biết sau này có xuyên qua con gái hay cụ già không.
Cuộc sống của đứa trẻ 6 tuổi thoải mái hết chỗ nói, Trần Ô Lâm không cần phải từng khắc đề phòng xem có sát thủ nào tới đột kích hay không, rồi còn ăn ngon ăn đầy đủ chất dinh dưỡng. So sánh với thời gian phải ăn lương khô và khoai lang ở Tây huyễn thế giới, thật sự hơn xa gấp trăm lần.
Sau 2 tuần lười biếng, Trần Ô Lâm bắt đầu nghĩ cách tìm kiếm và thu thập các mảnh hồn khác.
Trong trường tiểu học của Fuiko không có ai sở hữu mảnh hồn, nên Trần Ô Lâm nghĩ tới bạn bè cùng lớp của Tsuki.
Có khả năng lắm!
Cậu nhất định phải tới lớp học của Tsuki một lần!
Nghĩ là làm, Trần Ô Lâm năn nỉ mẹ của Fuiko làm một hộp bento, cậu nói rằng muốn cảm ơn Tsuki đã giúp đỡ mình rất nhiều thứ. Người mẹ đương nhiên rất mừng rỡ vì con trai nhỏ đáng yêu của mình ngoan hiền như vậy, cô không một chút do dự đồng ý lời đề nghị của Fuiko.
Hộp bento được trang trí thành hình con mèo vô cùng đẹp mắt. Trứng cuộn, xúc xích chiên, thịt viên được đựng đầy hộp.
Trần Ô Lâm thích ý mang hộp bento đi tới trường sơ trung Xeko, ắt hẳn Tsuki sẽ cảm động lắm đây.
Chú bảo vệ khi nhìn thấy một bé trai 6 tuổi đi vào trường, hắn liền ngăn lại hỏi “Con tới đây có chuyện gì không? Đây là trường sơ trung a!”
“Dạ, con muốn mang bento cho anh trai, con chỉ đi đưa đồ một chút thôi, có được không ạ?” Trần Ô Lâm mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn chú bảo vệ, nhan sắc của Fuiko này đủ để đánh gục mọi trai gái già trẻ.
Trái tim chú bảo vệ trực tiếp bị knock-out, vẻ mặt đầy ân cần hỏi “Vậy con biết lớp anh con ở đây không? Chú sẽ chỉ đường cho.”
“Dạ, là lớp 2C.” Trần Ô Lâm ngoan ngoãn trả lời.
“Năm 2 sao? Con cứ vào kệ đựng giày, quẹo trái sẽ thấy một cầu thang. Đi lên lầu hai, bên tay trái sẽ có lớp 2C.” chú bảo vệ ân cần chỉ dẫn.
“Con cảm ơn ạ.” Trần Ô Lâm tặng cho chú bảo vệ một nụ cười rạng rỡ, sau đó lại lon ton rời đi.
Dọc đường không biết có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Trần Ô Lâm, nhóm học sinh xì xào bàn tàn.
“Kawai~~”
“Đáng yêu quá!”
“Là con trai của giáo viên nào sao? Dễ thương chết đi được!”
“Ôi, lần đầu tiên tới gặp bé trai ngoại quốc đó! Mái tóc vàng tự nhiên đẹp hơn thuốc nhuộm nhiều!”
“Haha, cậu mà nói như vậy Umi-chan sẽ đố kỵ đó!”
“Bé cưng này lớn lên chắc chắn sẽ thành soái ca a! Tôi bỗng muốn chờ đợi bé cưng trưởng thành để hẹn hò!”
Trần Ô Lâm mơ hồ nghe được những lời khen ngợi của bọn họ, trong lòng cũng không ngoài mong đợi. Nhật Bản rất thích phong cách đáng yêu a, việc Fuiko được mọi người chào đón cũng không có gì lạ!
Mọi người hỏi thăm giúp đỡ Fuiko vô cùng nhiệt tình, có một nữ sinh mừng quýnh lên nói bản thân là học sinh lớp 2C, cô cực kỳ nhiệt tình đem Trần Ô Lâm đưa tới tận lớp.
Cô nữ sinh tự hỏi ai là người thân của Fuiko-chan.
Cạch!
Cánh cửa vừa mở ra, Trần Ô Lâm bắt gặp một cảnh tượng không nên thấy.
Đám nam sinh vây quanh bắt nạt một người, bọn họ dùng rác rưởi trong thùng rác đổ hết lên người nạn nhân đáng thương. Trên tay kẻ cầm đầu còn cầm một con dao rọc giấy bén nhọn để uy hϊếp nam sinh.
“Đóng cửa lại! Muốn cho giáo viên thấy hả?” nam sinh cầm đầu gầm lên cảnh cáo, gương mặt hơi kinh ngạc khi thấy một bé trai xa lạ đứng trước cửa “Thằng nhóc nào đây?”
Nữ sinh kia lao tới ra mặt, vẻ mặt cực kỳ khó tin “Takayashi! Cậu muốn hành hạ thằng đê tiện đó thì cứ đem vào nhà vệ sinh, tại sao lại làm bẩn lớp học, lỡ như giáo viên hay giám thị đi vào thì sao?”
“Hừ, Sugawa, đừng tưởng gương mặt dễ nhìn một chút là nói chuyện kiểu đó với tao. Đừng quên tao là con trai của hiệu trưởng, tao có thể khiến mày bị đuổi học đó.” Takayashi Kurochi ngang ngược nói, bàn chân đặt trên bàn cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ và tùy ý “Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao, thằng nhóc kia là ai? Em trai của mày?”
Trần Ô Lâm chạy tới, mặc kệ vẻ mặt hay suy nghĩ của những người trong lớp, cậu đỡ lấy tay thiếu niên bị bắt nạt, giọng nói tràn ngập lo lắng và chua xót “Tsuki-chan, anh có sao không?”
Bầu không khí trong lớp đột ngột im lặng tới bất thường, không ai nghĩ cái tên lập dị như Tsuki lại có em trai đáng yêu như vậy.
Quan trọng hơn hết, thằng bé đó đã phát hiện ra Tsuki bị bạo lực học đường.
“Fuiko, sao em lại ở đây?” Tsuki dường như rất xấu hổ khi để Trần Ô Lâm nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
“Em tới mang bento cho anh, để cảm ơn vì đã giúp đỡ em suốt thời gian qua…” Trần Ô Lâm cố gắng nở nụ cười “Chúng ta về nhà không? Anh bị thương rất nhiều đó.”
Đối diện với những ánh nhìn chằm chằm của nhóm học sinh 2C, Trần Ô Lâm kéo tay Tsuki rời khỏi trường sơ trung Xeko.
“Oa, cái mùi gì vậy?” nhiều học sinh che mũi nhíu mày, nhìn một lớn một nhỏ đang đi trên hành lang.
“Đó không phải Todochi lớp 2C sao?”
“À, cái tên lập dị đã đánh Marahashi nhập viện phải không? Đúng là đáng sợ!”
“Hừ, cũng chỉ là một kẻ bị bắt nạt thôi, có gì ghê gớm!”
Trái tim Trần Ô Lâm trở nên nặng nề, có vẻ như cậu đã quá ngây thơ rồi.
Dù là thế giới hiện đại… cũng chưa chắc có một cuộc sống bình yên.
Đồng thời, muốn hoàn thành được nhiệm vụ: ‘Trở thành một người vang danh khắp hành tinh.’ cực kỳ bất khả thi.
Tsuki trầm mặc từ nãy tới giờ cuối cùng lên tiếng “Fuiko, anh không sao đâu. Đây chỉ là vết thương nhỏ, anh đã quen rồi.”
“Sao anh lại không chuyển trường?” Trần Ô Lâm biết bản thân không có quyền can thiệp quyết định của Tsuki, hắn ta muốn đấu tranh hay không đều tùy thuộc vào sự lựa chọn của bản thân. Nhưng nhìn người khác bị bắt nạt tồi tệ như vậy thật sự khiến Trần Ô Lâm rất khó chịu.
“Không, Fuiko. Anh không nhân từ tới vậy.” Tsuki mỉm cười đầy ác liệt, đôi mắt lấp lóe ánh sáng của một con thú dữ “Anh phải bắt tất cả bọn chúng phải đền tội.”
“Tsuki-chan?” Trần Ô Lâm giật mình nhìn bộ dạng đáng sợ của Tsuki, chẳng lẽ ở thế giới này hệ Thổ vẫn biến thái như trước?
“Fuiko, anh sắp phải đi xa một thời gian, em nhất định phải học hành chăm chỉ và nghe lời ba mẹ nhé?” Tsuki ôn nhu mỉm cười, dịu dàng xoa đầu Trần Ô Lâm.
“Tsuki-chan đi đâu vậy? Anh tính làm gì?” trong lòng Trần Ô Lâm cảm giác được tràn ngập nguy cơ, điệu bộ của Tsuki chẳng khác nào vĩnh biệt lần cuối cùng.
“Ừm, anh sẽ cùng bạn học tham gia một trò chơi, nếu anh giành chiến thắng, bọn họ sẽ cho anh rất nhiều tiền. Tới lúc đó, anh sẽ đãi Fuiko một bữa ăn thật ngon, rồi mua cho em rất nhiều quà bánh.” Tsuki kể ra một cách mơ hồ.
“…” hàng loạt suy đoán xuất hiện trong đầu của Trần Ô Lâm.
Tomodachi Game, Real Account, Battle Royale, Kamisama No Iutoori, Dead Tube,…
Hẳn là giống như vậy?