Xuyên Qua Lộ Tuyến Đặc Biệt

Chương 47: Nụ hôn.

Trần Ô Lâm đứng trước tràng pháo tay náo nhiệt, những ánh mắt nóng bỏng lẫn tò mò như lang như sói không ngừng hướng về phía cậu.

Các người hầu trong Tiệc Trà thu dọn chiến trường, kéo lết xác của Rilion, đồng thời hướng dẫn những thắng cuộc trở vào bên trong. Riêng Trần Ô Lâm được bọn họ dẫn lên tầng trên, hội ngộ với bá tước Gwen và Momo.

Gwen trầm mặc nhìn Trần Ô Lâm một hồi, sau đó hắn đứng dậy nói “Trở về biệt thự.”

Trần Ô Lâm cũng mơ màng không biết gì, chỉ là đôi mắt mà Momo nhìn cậu tràn ngập toan tính và tham lam, thật sự có chút không thích ứng được.

Cái linh hồn hệ Thổ này có ý đồ gì đây? Vẻ mặt của hắn gian xảo quá…

Bầu không khí trong xe ngựa cực kỳ im lặng, Gwen là người đầu tiên mở lời “Kiki, lần này ngươi làm rất tốt. Ngươi có muốn thưởng thứ gì không?”

“Thưởng?” Trần Ô Lâm ngẩn người, vụ này cũng có nữa sao?

“Đúng vậy, một khi nô ɭệ nào làm tốt mệnh lệnh, ta đều sẽ ban thưởng, chỉ cần nằm trong khả năng của ta.” Gwen giải thích.

“Vậy…” trong đầu Trần Ô Lâm chợt nhớ tới nhiệm vụ, cậu không chút do dự trả lời “Để tôi hôn ngài một cái đi!”

Không chỉ Gwen, ngay cả Momo ngồi bên cạnh cũng sửng sốt không thôi.

Đôi mắt xanh lam nhàn nhạt nhìn thẳng về phía thiếu niên, bờ môi mỏng khẽ nhấp nháy “Được.”

Trần Ô Lâm hớn hở đứng dậy, vẻ mặt đầy thành kính hôn lên đôi môi của Gwen, nụ hôn phớt nhẹ như cánh chuồn chuồn, hoàn toàn không có một chút du͙© vọиɠ.

“Xong rồi, cảm ơn bá tước rất nhiều.” Trần Ô Lâm hài lòng khi thu thập được thêm một mảnh hồn lớn vào hệ thống.

“…” Gwen liếc nhìn Trần Ô Lâm, sau đó lại đảo về hướng khác, lông mi run rẩy khép hờ đi.

Trần Ô Lâm bị Momo trừng mắt tới mức lạnh gáy, cậu không hiểu tại sao hắn ta lại phản ứng đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ… Momo thích bá tước Gwen? Hoặc là thích cậu chẳng hạn?

Đương nhiên Trần Ô Lâm chỉ dám giữ suy nghĩ đó trong lòng, tính cách của Momo hiện tại… rất khó nói chuyện và ở chung a…

Tiếp theo, Momo kéo tay Trần Ô Lâm đi dọc qua hành lang, cậu nhận ra đây là hướng phòng ngủ dành cho nô ɭệ. Hắn đưa cậu vào phòng mình, trên gương mặt nở nụ cười lạnh lẽo.

“Sao nào? Ngươi đã không kiềm lòng được mến mộ tên quý tộc quái vật đó? Kẻ đã tàn sát gia đình và bạn bè ngươi?” giọng nói của Momo tràn ngập chế giễu và phẫn nộ.

Trần Ô Lâm sững sờ, vội vàng thanh minh “Không có, tôi chưa hề có suy nghĩ yêu đương gì hết, sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Vậy tại sao lúc ban thưởng, ngươi không chọn vàng bạc châu báu mà lại làm hành động ngu xuẩn buồn nôn đó?” Momo nhíu mày hỏi.

“Tôi… tôi chỉ muốn lấy lòng bá tước mà thôi!” Trần Ô Lâm đương nhiên đâu thể nói ra sự thật, rằng cậu chỉ đang thu thập mảnh hồn để có thêm nhiều điểm tích lũy. Nhưng dù có nói ra chắc Momo cũng chẳng tin nổi.

“Lấy lòng?” Momo dường như bị lý do của Trần Ô Lâm thuyết phục, cơn giận của hắn nguôi ngoai phần nào, đồng thời vẫn châm biếm cho sự thấp hèn của cậu ta “Người ngươi nên lấy lòng là ta đây, chứ không phải hắn! Ngươi nên biết rằng nếu không phải ta lên tiếng cầu xin hắn thì ngươi đã sắp đi gϊếŧ đồng loại của mình ở Tiệc Trà!”

“…” Trần Ô Lâm triệt để cạn lời với Momo, nói kiểu đó thì chẳng khác nào hắn ta cũng đang lấy lòng bá tước chứ? Hừ, coi như cậu cho hắn một chút sĩ diện nên không nói ra.

Để thu thập mảnh hồn, Trần Ô Lâm dù mất đi một nụ hôn cũng không thiệt thòi. Suy cho cùng đây chẳng phải thân thể thật sự của cậu. Ban đầu còn ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng so với uống máu và gϊếŧ chết đối tượng vẫn dễ dàng hơn nhiều.

“Momo muốn tôi lấy lòng cậu đúng không?” Trần Ô Lâm nở nụ cười ranh ma, không cho Momo kịp phản ứng mà tiến tới hôn xuống môi thiếu niên.

“Ưm!” Momo kinh ngạc rên lên, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của Trần Ô Lâm khiến một xử nam ngây thơ như hắn đỏ bừng hết gương mặt.

Hương vị ngọt ngào của trái cây còn vương lại, chiếc lưỡi mềm mại không ngừng khuấy đảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng dây thần kinh xúc giác của Momo. Cái cảm giác dễ chịu và kɧoáı ©ảʍ đan xen khiến Momo thèm khát không thôi, hắn vòng tay quanh cổ Trần Ô Lâm, ngây ngô đáp trả lại. Nhưng trong phút chốc, Trần Ô Lâm không chút do dự đẩy Momo ra.

Có được mảnh hồn, hiển nhiên Trần Ô Lâm sẽ không dây dưa thêm với hắn ta.

“Thế nào? Hài lòng không?” Trần Ô Lâm cực kỳ sung sướиɠ khi nắm được thế chủ động, cái tên Momo kiêu ngạo này khiến cậu nghẹn khuất rất nhiều chuyện.

“Ngươi… ngươi…” Momo trừng mắt nhìn Trần Ô Lâm, miệng lắp bắp không thành lời.

“Đừng ngượng ngùng, rõ ràng Momo rất hưởng thụ còn gì?” Trần Ô Lâm trêu ghẹo Momo một chút, thấy thời gian sớm, cậu đi tới cửa toan rời đi.

“Khoan đã, đêm nay ngươi đi theo ta một chuyến!” Momo vội lấy lại bình tĩnh, lên tiếng cản bước của Trần Ô Lâm.

“Hả? Đi đâu?” Trần Ô Lâm tò mò nhìn Momo.

“Nói đi thì đi đi, hỏi nhiều làm gì?” Momo hằn học quát lên, che dấu sự thất thố và thẹn thùng của bản thân.

“Hưm~ Miễn cậu không bán tôi vào chợ đen là tốt rồi!” Trần Ô Lâm nhún vai, bình thản bước về phòng ngủ một giấc trước khi tới giờ hẹn của Momo.

Linh hồn Trần Ô Lâm bất giác chìm vào không gian tách biệt của hệ thống, một thiếu niên tóc tím đứng trước mặt cậu, biểu tình lạnh nhạt và vô hồn như một con búp bê.

“Cậu… cậu là hệ thống?” Trần Ô Lâm nghi ngờ hỏi.

“Ừm, đây là bộ dạng bề ngoài của tôi ở Hồn Lục, cũng chỉ là hình chiếu 6D mà thôi. Thân xác của tôi vẫn ở Hồn Lục.” thiếu niên bình thản nói tiếp “Tôi phải trở về Hồn Lục khoảng một tháng, sử dụng chế độ nén thời gian thì nhanh nhất 1 tuần mới trở về. Tôi muốn báo với kí chủ trước một tiếng.”

Trần Ô Lâm không quá để tâm tới chuyện đó, cậu chỉ tò mò với bề ngoài xinh đẹp như mỹ nhân lạnh lùng của hệ thống “Đúng rồi, hệ thống chỉ là chức nghiệp của cậu chứ đâu phải tên gọi, tên của cậu là gì vậy? Mái tóc màu tím như vậy, hẳn là cậu thuộc linh hồn hệ Lôi đúng không?”

Thiếu niên trầm mặc một hồi rồi lên tiếng “Tên tôi là Aqua, linh hồn hệ Lôi, tính theo độ tuổi ở Hồn Lục là 17 tuổi.”

“Cái tên thú vị ghê!” Trần Ô Lâm mỉm cười niềm nở “Thời gian cảm ơn cậu đã đồng hành, mặc dù rất ít nói nhưng cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Chỉ là công việc tôi phải làm thôi.” Aqua cúi đầu không thừa nhận.

“Lý do là gì thì tôi vẫn muốn cảm ơn, mối quan hệ tốt đẹp đều xây dựng bằng những thứ cơ bản nhất mà.” Trần Ô Lâm cảm thấy Aqua rất tốt, ít nhất cậu ta không bị giáo dục lãnh huyết, lý tính của Hồn Lục làm cho biến chất.

Hệ thống Aqua chưa từng ép cậu gϊếŧ người, hay thúc giục cậu thu thập mảnh hồn, cậu ta chỉ im lặng đứng một bên nhắc nhở và giúp đỡ Trần Ô Lâm lúc cần thiết.

Aqua dường như rất để ý tới lời nói của Trần Ô Lâm, thiếu niên hơi suy nghĩ một chút liền nói “Kí chủ có yêu cầu gì đặc biệt không? Chỉ cần nằm trong khả năng cho phép, tôi sẽ giúp kí chủ.”

“Ừ, để xem… thế giới tiếp theo có thể cho tôi tới cuộc sống hiện đại thanh bình được không? Hai thế giới liên tiếp đều nguy hiểm như vậy… tôi thật sự rất áp lực a!” Trần Ô Lâm thành thật đáp, cậu rất nhớ nhung khoảng thời gian ăn ngủ lành mạnh, ngày ngày đọc truyện, coi phim trước đây.

“Tôi sẽ tìm kiếm ở trụ sở.” vẻ mặt Aqua nghiêm túc lắng nghe rồi kiên định gật đầu theo lời đề nghị của Trần Ô Lâm.

“Vậy… Bye bye, đi mạnh khỏe nha!” Trần Ô Lâm vẫy vẫy tay nói.

Thân ảnh của Aqua dần biến mất, Trần Ô Lâm cũng bị đánh thức khỏi giấc mộng do Momo lay tỉnh.





Tại một thế giới mang tên Hồn Lục, trụ sở Năng Lượng cung cấp toàn bộ năng lượng của thế giới, thu thập năng lượng linh hồn từ các thế giới khác, tiếp thu kiến thức và văn hóa của nó để phát triển Hồn Lục.

Chức nghiệp kí chủ và hệ thống là việc làm phổ biến, nhưng tỉ lệ tử vong và tổn thương linh hồn cũng rất cao.

Đặc biệt trong trụ sở Năng lượng có một bảng xếp hạng hàng tháng thể hiện năng lực và tổng số năng lượng linh hồn thu thập được.

Aqua mở mắt tỉnh dậy, đi ra khỏi buồng máy tân tiến, xung quanh là hàng trăm ngàn chiếc máy khác, bọn họ đều có công việc và chức nghiệp như cậu.

Những người làm nghề Hệ thống có đủ loại hệ linh hồn, đủ mọi tính cách khác nhau.

Đáng yêu, thông minh, gian xảo, ác độc, tàn nhẫn, hoạt bát,… Hiển nhiên những quản lý và kí chủ ở Hồn Lục đều yêu thích làm việc với những người năng động và thông minh. Còn loại linh hồn cứng nhắc, máy móc như Aqua chỉ được xếp hạng áp chót.

Chẳng ai lựa chọn làm đồng nghiệp với Aqua, nên cậu mới được liệt vào danh sách liên kết với các kí chủ ở dị giới.

Mọi hệ thống đều ngần ngại làm việc chung với người lạ, vì tỉ lệ thất bại rất cao, có những kí chủ dị giới tính cách mềm yếu, không thể hoàn thành nhiệm vụ chính lẫn thu thập mảnh hồn, hay những kẻ lưu luyến và sống ở thế giới đó tới già gây lãng phí thời gian.

Tại Hồn Lục, hiệu suất làm việc là trên hết, tình cảm người thân và bạn bè đương nhiên vẫn có, nhưng chẳng ai muốn chơi chung với một người tẻ nhạt như Aqua.

Suốt thời gian đi học, Aqua đã bị cô lập. Khi bắt đầu công việc Hệ thống, mọi chuyện cũng chẳng thay đổi. Nhưng điều đó chẳng khiến Aqua buồn lòng, cậu chỉ muốn một cuộc sống yên bình và êm ả.

Cạnh tranh với hệ thống khác trên bảng xếp hạng cần rất nhiều sức lực và tâm huyết, đồng thời cũng phải tàn nhẫn và vô tình, nên Aqua không muốn tự làm khó mình.

Như mọi khi, Aqua mở màn hình giả lập lên kiểm tra số lượng mảnh hồn mà kí chủ thu thập.

Thế giới đầu tiên: 2 mảnh hồn lớn, 2 mảnh hồn nhỏ.

Thế giới thứ hai: 2 mảnh hồn lớn.

Trần Ô Lâm đã sử dụng 1000 điểm mua Bùa dịch chuyển, hiện tại cậu ấy đang có 1200 điểm.

Aqua cảm thấy an tâm hơn, nếu như gặp nguy hiểm thì kí chủ vẫn đủ điểm thưởng để mua Bùa dịch chuyển bỏ trốn.

Vai Aqua bị đẩy mạnh một cái, cậu biết rằng đã có người tới kiếm chuyện.

“Hành lang là của riêng mày hay sao mà cứ đứng chình ình ra đó? Đúng là kẻ khó ưa mà!” giọng nói cao vυ't mang theo đầy chán ghét và ghê tởm.

“…” Aqua nhìn xung quanh, hành lang này rất rộng, mà cậu cũng chỉ đứng ở một góc bên phải thôi.

“Sao hả? Bị câm luôn rồi? Lúc tao đang nói chuyện mày lại ngó ngang ngó dọc đi đâu?” thiếu niên tức giận nắm lấy cằm của Aqua, xung quanh các hệ thống khác cũng phụ họa đi chế giễu cậu.

Aqua thờ ơ nhìn gương mặt của thiếu niên, hắn ta cố ý dùng móng tay dài ngọn của mình bấm vào da mặt Aqua, tựa như cậu chính là kẻ thù không đội trời chung với hắn.

Thiếu niên này, Aqua biết tên hắn. Duvy tới từ gia tộc chi nhánh thuộc hệ Phong. Không giống như Aqua, Duvy có xuất thân rõ ràng, dù không phải cao nhất Hồn Lục nhưng cũng đứng trên vạn hệ thống, kí chủ vô danh tiểu tốt như Aqua.

Bọn họ từng là bạn học ở Hồn Viện, Duvy luôn được mọi người vây quanh và nịnh hót. Aqua chẳng nhớ rõ mình đã làm việc gì lại khiến Duvy chán ghét và bắt nạt.

“Sắp tới giờ triệu tập của lãnh đạo tối cao rồi, phiền cậu thả tay ra.” Aqua không phản kháng gì nhiều, chỉ bình tĩnh nhắc nhở Duvy.

“Đi thôi, Duvy! Một hệ thống vô dụng như thằng này cần gì phải để ý tới, sớm muộn gì cũng về hưu sớm và trở thành một linh hồn lưu vong mà thôi!” một hệ thống khác cười cười lấy lòng Duvy.

“Câm miệng! Tao đây không phải người để mày ra lệnh!” Duvy dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hệ thống kia.

Aqua thấy Duvy thả tay, cậu hơi miết nhẹ cằm mình rồi quay đầu đi tiếp, không muốn nán lại nơi phiền toái này thêm.

Thật sự mà nói… Kí chủ của cậu vẫn tốt hơn người nơi này rất nhiều.