Thiếu niên Momo có ngoại hình phi thường xinh đẹp, mái tóc bạch kim rực rỡ dưới ánh mặt trời cùng đôi mắt màu lục ngọc lấp lánh, toàn thân mang hương vị cấm dục cùng kiêu ngạo khiến ai cũng không nhịn được mong muốn phá hủy hắn. Nhưng Momo lại là nô ɭệ của bá tước Gwen, nhờ đó mà hắn được người kia bảo vệ rất tốt.
Trần Ô Lâm nghe qua lời của người hầu trong biệt thự, ngài Gwen không hề quan tâm tới chuyện tìиɧ ɖu͙©, cũng không coi trọng địa vị hay tiền tài. Đứng giữa xã hội đầy hỗn độn, dơ bẩn, Gwen rất được mọi người tôn trọng và kính nể.
Thật sự chỉ là tình cờ thôi sao?
Hệ Quang ở thế giới trước làm thượng tướng, bây giờ lại làm bá tước. Mà hệ Thổ và cậu… đều là nô ɭệ! Sao mà phân biệt đối xử vậy?
Trần Ô Lâm không nhịn được nói ra thắc mắc của mình, hệ thống bình thản trả lời.
Hệ thống: mảnh hồn càng thanh cao, tinh khiết đương nhiên thân phận cũng tốt đẹp hơn. Nói tóm lại, linh hồn của ngươi lẫn hệ Thổ mà ngươi đang công lược không tinh khiết mà thôi!
“Có loại ràng buộc này sao?” Trần Ô Lâm không khỏi tưởng tượng tới thế giới chân chính của mình. Hiện đại đương nhiên sẽ không có nô ɭệ, nhưng gia đình của cậu… quả thật không quá giàu có.
Mặc dù quá bất công… lại không thể phản bác được.
Thở dài một hơi, Trần Ô Lâm chỉnh sửa lại trang phục của mình. Gương mặt của Kiki quả thật rất bình thường, nhưng chưa tới nỗi gọi là xấu xí. Mái tóc màu đỏ rượu vang xoăn nhẹ, đôi mắt nâu sậm gần như màu đen, làn da hơi ngăm đen và vóc người hơi gầy vì làm việc quá sức. Mặc dù Kiki đã 16 tuổi nhưng thoạt nhìn chẳng khác nào 14.
Thay bằng quần là áo lụa, bộ dạng này vẫn thua kém cả một người hầu trong lâu đài.
Aizz, thật hoài niệm dung mạo xinh đẹp của thân thể Hắc tộc…
Trần Ô Lâm cảm thán trong lòng, nhưng nghĩ tới Gwen sẽ không bị nhan sắc cám dỗ, trong lòng cũng cân bằng được chút đỉnh. Hệ Quang đúng là một tấm gương tốt, không coi trọng nhan sắc và du͙© vọиɠ, đem so sánh thành thầy tu cũng không sai.
Có lẽ giá trị vũ lực mới thu hút được sự chú ý của hắn ta.
“Cút ra đây nhanh lên, Kiki!” giọng nói sắc nhọn chói tai vang lên từ bên ngoài căn phòng của Trần Ô Lâm.
Sasha… Momo…
Nhớ đến cái tên này, Trần Ô Lâm không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Không sai, cậu đã đọc vô số truyện hệ thống, cái loại mô típ xuyên qua nhiều thế giới chỉ công lược một người phi thường quen thuộc. Đương nhiên khác biệt ở chỗ là cậu công lược tận 7 người, nhưng người nào vẫn là người nấy.
Được rồi, ở kiếp trước mối quan hệ của Otta và Sasha quá mức tốt đẹp nên mới xảy ra loại chuyện kinh khủng đó. Mà lần này, Trần Ô Lâm chỉ mới gặp Momo lần đầu, mà tính cách của hắn thay đổi khá nhiều.
Vô cùng xấc xược và kiêu ngạo! Rõ ràng là hàng fake của hệ Hỏa mà!
“Có chuyện gì…” Trần Ô Lâm hơi cúi thấp người nhìn Momo.
“Còn có chuyện gì? Ngươi rốt cuộc muốn chết đói luôn phải không? Hôm nay là lần cuối cùng, nếu lúc nào cũng lề mề như vậy chưa đợi ngài Gwen lên tiếng thì ngươi đã bị quản gia ở đây xử lý gọn gàng rồi.” Momo trừng mắt “Ta là người đề cử ngươi, ít nhất hãy làm nên trò trống một chút! Đừng để ta bị liên lụy.”
“Biết rồi.” Trần Ô Lâm không khỏi bĩu môi, đều là thú cưng như nhau mà cứ bày đặt ngạo kiều, thấy mà ghét!
Momo đột nhiên nhéo má Trần Ô Lâm kéo lên thô bạo “Đừng ở đó vô lễ với ta, một cái thây khô xấu xí như ngươi chỉ càng làm nhục mặt nhân loại. Chút nữa ngài Gwen sẽ dự tiệc trà ở thành phố, lúc đó ngươi mà còn có vẻ mặt này đừng trách sao bị đám quái vật xé xác.”
“Đau… đau…” gò má của Trần Ô Lâm mặc dù chỉ là da bọc xương nhưng cũng bị lực đạo nhéo của Momo làm cho đau đến tê tái.
“Hừ!” Momo hất mạnh mặt Trần Ô Lâm sang một bên, thậm chí còn khoa trương rút chiếc khăn mùi soa chà xát ngón tay như vừa chạm phải vật gì đó rất bẩn.
“…” Trần Ô Lâm tức muốn nghẹn họng, Sasha, tôi tha thứ cho cậu việc móc mắt, tôi không muốn tên Momo mất nết này! Hãy hiện hồn về đi… hu hu…
Gwen đã ăn xong bữa sáng và ngồi trong phòng đọc sách, quản gia cung kính cuối đầu “Ngài Gwen, những thú cưng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu xuất hành.”
Gwen hơi liếc nhìn Trần Ô Lâm đánh giá, sau đó cúi đầu tiếp tục lật sách “Thời gian còn dài, dẫn Kiki ăn uống qua loa vài thứ. Ta cũng cần tiêu hóa bữa sáng nữa.”
“Bề tôi đã hiểu.” nam quản gia tiến về phía Trần Ô Lâm lạnh nhạt nói “Đi theo, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi làm thú cưng của biệt thự nên ta có thể bỏ qua, nhưng nếu có lần sau, ta chắc chắn sẽ cắt khúc ngươi cho ấu thú ăn, nghe rõ chưa?”
“Rõ.” Trần Ô Lâm nhìn xuống mặt đất, trong lòng không khỏi oán than tên quản gia đúng là kẻ man rợ.
Cũng qua sự kiện nhỏ nhặt vào buổi sáng, hảo cảm của Trần Ô Lâm dành cho Gwen lại tăng thêm một bậc.
Hệ Quang thật ấm áp và tốt bụng a… Ngay cả nô ɭệ cũng quan tâm như vậy, thật sự rất hiếm có.
So với Momo… hừ! Đẹp trai và phong độ hơn rất nhiều!!!
Xe ngựa của bá tước Gwen cực kỳ nổi bật, màu bạc lấp lánh được trạm trổ đầy kim cương, chói mù hết đôi mắt của Trần Ô Lâm.
Ôi… con nhà giàu…
“Ngươi còn đứng ngẩn ra đó? Mê rồi sao? Muốn ngủ luôn trong xe ngựa không?” Momo vẻ mặt đầy châm chọc.
“Muốn…” Trần Ô Lâm thành thật trả lời, đôi mắt long lanh nhìn từng hột kim cương to bằng quả trứng đính trên nóc xe.
Đừng nói là ngủ, kêu cậu liếʍ cậu cũng liếʍ ấy chứ!
Tuy hơi mất mặt, nhưng từ khi sinh ra tới giờ Trần Ô Lâm chỉ thấy kim cương trên tivi thôi a!
“Ngươi…” Momo triệt để nghẹn lời, hung hăng nhéo má của Trần Ô Lâm kéo vào xe.
Gwen x quản gia x phu xe x người hầu: “…”