Xuyên Qua Lộ Tuyến Đặc Biệt

Chương 31: Rời đi.

“Green, anh phải đi xa một thời gian…” Trần Ô Lâm ngập ngừng lên tiếng, đối diện với ánh mắt u ám của Green thì nghẹn họng im lặng, trong lòng có chút sợ hãi. Hắn liệu có làm gì quá khích không ta? Tựa như tù cấm hay ăn thịt luôn giống trong mấy bộ đam mỹ kinh dị vậy?

“Vì sao?” Green vẻ mặt âm trầm hỏi, che dấu dưới đáy mắt cuồng bạo không rõ.

“Vì anh đã trở thành quân nhân, đương nhiên phải ra chiến trường phục vụ đất nước.” Trần Ô Lâm có chút khó xử đáp “Cuộc sống đôi khi xảy ra những chuyện mà anh không thể tự quyết định được, cho nên… em không cần cố chấp bên cạnh anh nữa.”

Quyết định giữ Green lại có đúng đắn không? Trần Ô Lâm bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

“…” Green bỗng nhiên nở nụ cười “Lâm, anh cảm thấy em rất phiền phức sao?”

“!!!” Trần Ô Lâm sửng sốt trước câu hỏi của Green, nhưng nếu nói hắn không phiền phức cả thì chính là nói dối “Ừ, em đã làm quấy nhiễu cuộc sống của anh.”

“Vậy tại sao anh lại cứu em? Tại sao anh không bỏ mặc em chết trong ống cống đó luôn đi?” Green trừng lớn mắt la lớn, bàn tay siết lấy cánh tay của Trần Ô Lâm chất vấn.

Trần Ô Lâm nhíu mày, kết cục không ngoài dự đoán của cậu, nhưng cậu không thể không nói thật với Green. Càng kéo dài thì chỉ càng khiến Green hận cậu. Có lẽ Green cảm giác như bản thân chẳng khác nào thú cưng của Trần Ô Lâm, ngày ngày chờ đợi ở nhà và nghe theo mọi mệnh lệnh của cậu. Nếu đổi lại Trần Ô Lâm là Green, cậu chắc chắn không thể chấp nhận cuộc sống tù túng đầy ràng buộc này.

“Lúc đó anh chỉ nhất thời động lòng thương hại mà thôi. Nhưng con người vốn ích kỷ, lòng thương hại của anh cũng có giới hạn, anh không thể ràng buộc cuộc sống của mình với kẻ xa lạ như em. Green, em không biết gì về anh, mà anh cũng chẳng biết về em, không phải sao?”

Green ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Ô Lâm, trong lòng không rõ tư vị gì.

Từ đầu tới cuối, bọn họ chỉ là người dưng thôi sao?

Mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng nó lại là sự thật…

Green buông tay, đôi mắt trở nên vô hồn mất đi sức sống, miệng lẩm bẩm nói cho chính bản thân nghe “Không quan hệ…”

“Green?” Trần Ô Lâm có chút lo lắng với tình trạng hiện tại của của Green, cậu nói như vậy có quá tuyệt tình không?

“Tốt thôi, Lâm, em sẽ rời đi.” Green đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi màu máu nhìn thẳng về phía Trần Ô Lâm.

“!!!” Trần Ô Lâm kinh ngạc nhìn bộ dạng không chút do dự quay lưng bỏ đi của Green, gãi đầu phiền não.

Xem ra nhiệm vụ khó mà thành công được rồi…

Green ngoảnh mặt nhìn ngôi nhà đã từng mang lại cho hắn những ký ức hạnh phúc nhất, bàn tay khẽ siết chặt, gương mặt càng thêm kiên định và quyết tâm.

“Nếu thế giới này điều khiển cuộc sống của anh, vậy em sẽ phá hủy nó.” Green nở nụ cười tàn nhẫn “Lúc đó anh chỉ có thể ở bên cạnh em.”





Chiến hạm 18E- Rinus.

“Tổ đội của chúng ta cùng với 9 tổ đội khác sẽ làm quân tiên phong cho cuộc chiến lần này, mong mọi người đừng phạm sai lầm.” Corleo lên tiếng nhắc nhở thành viên trong tổ đội, đôi mắt khẽ liếc sang nhìn Trần Ô Lâm.

“Hửm? Nhìn tôi làm gì?” Trần Ô Lâm nhíu mày, bộ năng lực của cậu kém cỏi tới mức Corleo không tin tưởng được hay sao?

“Không có gì.” Corleo nhàn nhạt đáp “Tôi chỉ mong người nào cũng phải ở đúng vị trí của mình. Sashaitos, ngươi bây giờ là thiết kế giả, tuyệt đối phải luôn ở trong doanh trại dưới sự quản lý của quân đội. Đừng vì lo lắng cho Otta mà chạy ra bên ngoài.”

“Hừ, ta không cần ngươi nhắc nhở!” Sasha bĩu môi, vẻ mặt đầy chán ghét khi phải nghe lệnh tên kiêu ngạo này. Nếu không phải Otta có trong tổ đội thì hắn sao có thể gia nhập chung với thiên địch chứ?

“Ha ha…” Devin dường như quá quen thuộc với cảnh tượng đối đầu với nhau của hai người này. Với tư cách là một người bạn thân, hiển nhiên hắn chỉ đứng một bên xem kịch vui. Devin có chút thích thú nhìn đầu sỏ của vụ đánh ghen này vẫn ung dung ngồi bấm bấm quang não viết truyện, rõ ràng dung mạo rất tầm thường nhưng lại khiến hai đại thiên tài của học viện Rinus đối chọi lẫn nhau. Và còn… ừm… Blom Mavol phải không? Hắn ta đã là chủ tịch trẻ tập đoàn Mavol rồi sao lại chạy ra đây thành quân nhân làm gì?

Đúng là những thứ xung quanh thiếu niên Otta này đều rất thú vị a… Nhưng phiền phức cũng không kém, Devin vẫn an phận làm nhân vật phụ họa thì hơn.

“Otta.” Blom đột nhiên lên tiếng, mọi ngày thì hắn cũng rất kiệm lời và lạnh nhạt, ngoại trừ chủ đề liên quan tới cơ giáp thì Blom rất ít khi nói chuyện với Trần Ô Lâm.

“Hửm?” Trần Ô Lâm dời chú ý sang bên cạnh Blom, phát hiện ra hắn lấy từ trong túi áo một chiếc vòng làm bằng chỉ đỏ đính thêm một viên đá màu xanh vô cùng tinh xảo.

“Đây là bùa hộ mệnh gia truyền của nhà Mavol, nhà tôi có rất nhiều nên cho cậu một cái này.”

Trần Ô Lâm đột nhiên rất muốn hỏi, sao cậu lại cho tôi mà không phải người khác? Nhưng nghĩ tới hậu quả khó lường sẽ xảy ra, Trần Ô Lâm quyết định ậm ừ cảm ơn rồi đeo chiếc vòng vào tay.

Mặc dù IQ của Trần Ô Lâm không cao, nhưng cậu có EQ rất cao đó!!! Đừng có coi thường EQ của hủ nam chứ? Cậu cái gì cũng không giỏi, chỉ được cái rất hay ảo tưởng và nhạy cảm với tình yêu hồng phấn.

Chậc chậc, chẳng lẽ mục đích của cậu xuyên không tới đây là lập dàn harem sao?

Không thể đâu, cậu rất chung thủy với tình yêu 1×1.

Trần Ô Lâm tự vỗ mặt, bây giờ không phải lúc não bổ nữa, sắp đi đánh trận tới nơi rồi.