Trần Ô Lâm đứng trước căn tin khang trang tân tiến, trong lòng không ngừng cảm thán. Xuyên qua thế giới tinh tế quả nhiên chỗ tốt nhất chính là có máy móc công nghệ hiện đại như thế này, cuộc sống thoải mái hơn hẳn, đương nhiên chỉ đối với những kẻ có tiền.
Mỗi một bàn ăn đều trang bị vi tính giả lập công cộng, tận dụng khoảng thời gian tối đa cho những học sinh nào muốn lên mạng truy cập tin tức hay giải trí thư giãn đầu óc.
Vì bây giờ là buổi trưa nên căn tin rất đông học sinh cùng các thí sinh từ bên ngoài. Trần Ô Lâm ngó quanh một hồi mới tìm được Sasha, ngay lập tức nở một nụ cười mừng rỡ "Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi! Trường của Sasha rộng quá, mém nữa là tớ đi lạc rồi."
"Vậy sao? Là lỗi của tớ." Sasha gãi đầu, vẻ mặt áy náy nhìn Trần Ô Lâm "Đáng lẽ tới nên tới tận nơi dự thi để tìm cậu..."
"A... không cần đâu, để ý chuyện nhỏ nhặt làm gì." xem ra bento mà Trần Ô Lâm đưa mỗi buổi trưa có tác dụng rồi, Sasha quả thật không còn giận cậu nữa.
"Cậu muốn ăn gì? Để tớ đi lấy cho." Sasha chớp chớp mi mắt, bộ dạng tựa như một chú cún con đang nghe lệnh của chủ nhân.
Mà hình như... cậu so sánh kiểu này có chút không thích hợp nhỉ?
"Một phần mỳ ý là được." Sasha biết rằng đây là học viện quân sự nên đồ ăn trong căn tin cũng khắc khổ hơn nhiều, nếu muốn ăn thứ ngon lành đương nhiên phải trả một số tiền mắc gấp đôi bên ngoài. Mỳ ý... ừm, có lẽ là một sự lựa chọn không tồi.
"Được rồi." Sasha mỉm cười chua xót, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên Otta không lúc nào không nghĩ tới chuyện tiền bạc, hắn biết đây là vì tương lai của cả hai. Nhưng việc khiến cho Otta chạy ngang chạy dọc kiếm tiền, còn bản thân hắn lại thoải mái học tập trong điều kiện tốt và tiện nghi, đúng là so với bao nuôi cũng chẳng khác tí nào.
"Ưʍ... dạo này cậu sao rồi? Học hành không tệ chứ?" Trần Ô Lâm quan tâm hỏi han, cảm tình đối với Sasha không chút giả dối.
Đối với cậu, Sasha không chỉ là nhân vật cần thu thập mảnh hồn, hắn còn là người bạn đầu tiên của Trần Ô Lâm ở thế giới này.
"Cũng không có gì đặc biệt..." Sasha bỗng nhiên có chút mất tự nhiên khi bị Trần Ô Lâm nhìn chằm chằm, gương mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ. Hắn ho khan một tiếng che dấu bộ dạng thất thố của mình "Còn cậu thì sao? Nghe nói phần thi cuối cùng là mô phỏng giả lập, cậu thi được không?"
"Để xem, chắc là không tệ." Trần Ô Lâm chép miệng nói, dựa như trí nhớ trần thuật lại mọi chuyện diễn ra trong phòng Mô phỏng, Sasha cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
Nhắc tới khối năng lượng trong hộp nhiên liệu, cách mà Trần Ô Lâm giải quyết tình huống khiến cho Sasha kinh ngạc không thôi, đôi mắt cũng ánh vẻ thán phục và tự hào.
"Cậu làm tuyệt lắm đó Otta, ngay cả một người học hệ Chế tạo như tớ cũng không nghĩ ra phương án đơn giản như vậy."
Trần Ô Lâm có chút ngoài ý muốn trước lời khen ngợi của Sasha, thật sự rất tuyệt sao?
"Theo ý kiến của tớ, phần thi đó có rất nhiều phương án khác nhau, tùy theo sở trường của mỗi người." Sasha bình tĩnh giải thích chi tiết hơn "Đầu tiên là hệ Chỉ huy, bọn họ sẽ tìm cách đi ra bên ngoài và chiến đấu với dị thú. Hệ Chiến lược thì tìm cách đánh lạc hướng hay đặt bẫy đám dị thú. Hệ Chế tạo sẽ sửa chữa cơ giáp bị hỏng và tiếp tục chiến đấu, còn hệ Phụ trợ... điều trị cho quân sĩ bị thương hay hỗ trợ trốn thoát. Dù là cách nào đi chăng nữa, chỉ tiêu duy nhất chính là không được để bất kỳ ai phải chết. Còn phương án của cậu, Otta, rất khó để đánh giá cậu thuộc về hệ nào. Có lẽ... là hệ Chế tạo không chừng..."
Trần Ô Lâm gãi đầu, thì ra đám người trong học viện luôn muốn chuyện đơn giản hóa thành phức tạp a, may mắn cậu đã chọn đường tắt.
"Chậc, nói thật ra tớ muốn vào hệ Chỉ huy hơn... Cảm giác sai khiến lãnh đạo người khác cũng không tệ." Trần Ô Lâm tặc lưỡi, sau khi nghe Sasha nói vậy trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Xem ra cậu thật sự có cơ hội lớn vào học viện Quân sự Hoàng gia Rinus rồi.
"Dù cậu lựa hệ nào, tớ cũng sẽ bên cạnh cậu, Otta!" Sasha híp mắt mỉm cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và dịu dàng nhìn Trần Ô Lâm.
Mặt Trần Ô Lâm đỏ bừng như trái cà chua, máu "hủ" bỗng nhiên cuồn cuộn trong người a. Lời nói này của Sasha tràn ngập hường phấn gian tình luôn! Được rồi, cậu sẽ xem xét lại, Sasha coi bộ dạng đáng yêu xinh đẹp mà cũng có tố chất làm Công đó chứ? Rất bạo dạn và nhiệt tình!
"Vậy thì... cảm ơn... Sasha..." Trần Ô Lâm cười cười xấu hổ, tâm trí đã bay lên chín tầng mây. Cậu phải gấp rút về nhà để viết tác phẩm mới thôi.
Cùng lúc đó, ở bên khu dự thi cũng kiểm tra xong thí sinh cuối cùng.
Corleo bước ra phòng mô phỏng giả lập ngáp dài một cái, quả thật quá dễ dàng mà. Gì mà kỳ xét tuyển khó khăn, căng thẳng nhất trong đế quốc Rinus đều là phóng đại lên cả.
Hắn ngó ngang ngó dọc tìm bóng dáng của Otta, trong lòng có chút thất vọng gác.
Giá như gặp được cậu ấy thì tốt quá, Corleo đang tính mời Otta đi ăn... xem ra không có cơ hội rồi.
Chắc hẳn Otta cũng sẽ vượt qua kỳ thi giống như Corleo, bọn họ được ở chung phòng thì tốt quá.
Do dự một hồi, Corleo quyết định sau khi thông báo kết quả sẽ đăng ký phòng hạng A trong ký túc xá, hắn nhất định phải ở chung phòng với Otta.
Không biết vì sao... sau khi chuyện kia xảy ra, tâm trí của Corleo luôn xuất hiện bóng dáng của Otta, dù làm cách nào cũng không thể chú tâm vào chuyện khác được.
Cảm xúc này... ba của hắn nói... đó chính là tình yêu.
Hắn thật sự thích thiếu niên đó sao?
Hay chỉ vì một đêm không đáng có kia?
Corleo không phải dạng người thụ động hay đắn đo, chần chừ, một khi có tình cảm, hắn liền theo đuổi đến cùng.
Đã như vậy...
Một người xuất thân trong gia tộc tranh đấu không ngừng, trước tiên phải có năng lực bảo vệ bản thân và địa vị cao quý để không bị bất kỳ thứ gì uy hϊếp.
""Muốn nói chuyện yêu đương, thì hãy trở thành gia chủ đi."" đó là lời của mẹ Corleo nói với hắn khi Corleo mới bước sang 10 tuổi.
Điều kiện này quả thật không sai...
""Xem ra phải bận rộn một chút rồi..."" Corleo thì thầm với chính mình, đôi mắt hướng về bầu trời xanh thẳm vô tận.
Rõ ràng trước đây Corleo cảm thấy những chuyện đó rất phiền toái, bây giờ lại bình thản và thoải mái hơn hẳn.
Corleo là một thiếu niên nồng nhiệt như lửa, nhưng sâu thẳm bên trong lại lạnh lẽo và vô tình. Không có thứ gì gợi hứng thú cho hắn, ngay cả cơ giáp cũng chỉ là thú vui nhất thời mà thôi. Không biết từ khi nào, hắn đã lấy thiếu niên bình phàm xa lạ trở thành mục tiêu của cuộc đời mình.
Mục tiêu duy nhất và vĩnh viễn...
""Thiếu gia Corleo."" một quản gia mặc âu phục đứng sẵn trước cổng học viện, bộ dạng vô cùng cung kính cuối đầu trước mặt Corleo. Hắn lập tức nhận ra kí hiệu trên xe bay là của người nào, không ngờ kẻ kia nhanh như vậy đã muốn gặp mặt Corleo.
""Ta biết rồi."" Corleo tùy ý phất tay, cũng không làm khó vị quản gia. Hắn nhanh chóng ngồi vào xe đi tới địa chỉ gặp mặt.
Kẻ kia muốn gặp Corleo, thì đế quốc Rinus sắp không yên bình rồi.
•
•
Sao Băng- nhà hàng ẩm thực nổi tiếng nhất đế quốc Rinus, với 120 chi nhánh trên khắp đại lục Polloa và trở thành địa điểm yêu thích của các quý tộc cùng gia đình giàu có.
Một trong 120 chi nhánh đó thì nhà hàng ở thủ đô đế quốc Rinus là nhà hàng sang trọng, tráng lệ nhất được chủ tịch đích thân quản lý.
Corleo liếc nhìn hành lang lấp lánh khảm kim cương, ngọc thạch thì không khỏi cảm thán. Cái tên vô lại đó đúng là biết cách ăn chơi, chẳng ai có thể tin được một tên Trung úy cỏn con trong quân đội lại là chủ tịch tập đoàn lớn mạnh có ảnh hưởng lớn đối với kinh tế, tài chính của đế quốc.
Koshaff Divvy Quancel chính là người đã thành lập tập đoàn SB và mở ra hàng loạt chi nhánh nhà hàng trên khắp đại lục.
Nếu Corleo không được Koshaff đích thân muốn hợp tác, Corleo cũng sẽ giống như bao người khác, bị vỏ bọc đào hoa, tùy ý của Koshaff đánh lừa.
Người này tâm cơ thật âm trầm!
"Chà chà, cuối cùng ngươi cũng tới, Hắc mã nhà Pancey." Koshaff hơi cuối đầu, từng lọn tóc màu bạch kim khẽ rũ xuống che đi nụ cười chói mắt của hắn.
"..." Corleo nhíu mày, toàn thân nổi da gà trước giọng điệu của tên Trung úy đáng ghét. Không hiểu sao Koshaff chưa từng gọi Corleo bằng tên thật mà toàn dùng "Hắc mã" xưng hô với hắn.
Đúng là kỳ quái! Không phải tóc của Corleo vốn màu đỏ sao? Vì cái gì lại dùng "Hắc mã" so sánh chứ?
"Sắp tới ta sẽ bận rộn, có chuyện gì thì nói ra hết đi." Corleo hờ hững lên tiếng, hoàn toàn không vì thân phận đặc thù của Koshaff mà lấy lòng hay e ngại. "Song tinh chiến thần" thì sao? Chủ tịch tập đoàn lớn thì sao? Bất quá cũng chỉ là một đối tượng hợp tác mà thôi.
"Haizz, ngươi cũng thật vội vàng nha." Koshaff bĩu môi, tao nhã nâng ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm "Đế quốc Evant bắt đầu chuẩn bị rồi, ngươi cũng nên chuẩn bị tốt cho chính mình. Trong việc thành lập tổ đội chiến đấu, tốt nhất là lựa chọn cho kỹ lưỡng vào. Học viện kia tuy mang tiếng là học viện tiếng tăm nhất nhưng cũng chưa chắc có nhiều người thích hợp đâu."
"Ngươi muốn đem ta ra tiền tuyến." Corleo nói, là khẳng định chứ không phải nghi vấn.
"Bingo~~ Nói chuyện với người thông minh có khác." Koshaff nháy mắt, vẻ mặt rạng rỡ hoàn toàn đối lập với lời nói lạnh lẽo của mình "Trao đổi đồng giá thôi mà~~ Ta giúp ngươi đầu tư tài chính, ngươi sẽ làm "người truyền tin" trong quân đội."
"Hừ." Corleo vẻ mặt đầy chán ghét, nói là gián điệp chẳng khác gì nhau.
Ngoài sáng, trong mắt mọi người thì Koshaff chẳng khác nào con cờ dễ dàng thao túng, nhưng trong bóng tối, hắn ta chính là Boss ẩn tùy lúc đạp đổ tất cả, tựa như con nhện giăng lưới bao vây con mồi.
"Tốt thôi, ta tự có suy tính của chính mình, ngươi không cần quan tâm." Corleo cầm lấy tài liệu trên bàn, trừng mắt nhìn Koshaff một cái rồi bước ra khỏi cửa.
"Phải rồi, nhớ học chăm chỉ nhé hắc mã~~ Nếu không là ngay cả quân đội cũng không vào được đâu." giọng nói Koshaff đầy trêu đùa, cợt nhả, Corleo siết chặt lòng bàn tay kiềm chế tức giận.
Hợp tác với kẻ này đúng là chẳng có gì tốt đẹp!!!