Điện Diêm Vương diễm lệ nằm giữa một rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực, hai bên đường vào điện thắp đuốc sáng như ban ngày, cửa chánh điện sừng sững cao gần chục trượng, phía trên là hàng chữ được khắc tỉ mỉ với những hoa văn tinh xảo ‘THẬP ĐIỆN: CHUYỂN LUÂN VƯƠNG’. Hai bên cửa là hai âm binh đang canh gác, dáng người lực lưỡng, vẻ mặt hung hăng bặm trợn ấy thế mà lại đang khom lưng, rối rít không ngừng giải thích với hai người thiếu nữ, một chống nạnh, một khoanh tay, chính là Thu Ngọc và Vân Linh. Thu Ngọc giận dỗi, mất hết kiên nhẫn:
"Nhanh cho ta vào, ta có chuyện cần nói với chủ tử nhà các ngươi."
"Công chúa à! Ta biết người đang gấp nhưng ta đã nói rồi còn gì, Luân Vương ngài ấy đang làm việc, không thể vô."
"Ta không biết! Ta muốn vào bây giờ, nếu không ta sẽ làm loạn nơi này cho các ngươi coi."
"Nhưng nhưng nhưng…"
"Không nhưng nhị gì hết, rốt cuộc là cho vào hay không?!!!!"
Từ sau lưng Vân Linh bước lên vỗ vai Thu Ngọc, kéo nàng ra một góc:
"Bỏ đi, lát nữa gặp cũng được, người ta đang xử lý công vụ không nên làm phiền."
"Như thế càng không được chính vì công vụ hắn đang xử lý liên quan đến ngươi nên phải vào ngay bây giờ."
"Liên quan gì đến ta?????"
"Đi! Phải đi. "
Thu Ngọc quay sang quát những tên âm binh kia.
"Cho vào hay không?!!!"
"Không thể mà, người làm… "
Chưa nói hết câu thì hai tên âm binh kia trực tiếp cúng đờ, tròng mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào hai dáng người nhỏ bé đang chạy vào trong điện, vừa tức vừa bất lực. Thu Ngọc kéo Vân Linh chạy một mạch vào trong điện, trước mặt hai người lúc này có hai bóng người, một ngồi phía thượng tọa, bễ nghễ, uy nghi nhưng lại không ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người mà giường như đã biết trước sau gì thì chuyện này cũng xảy ra, một còn lại đang quỳ phía dưới, nhếch nhác, bẩn thỉu nhưng vẫn toát lên một khí chất cao ngạo, vương giả. Vừa nhìn thấy người quỳ phía trước Thu Ngọc liền reo lên: "Chính hắn, Linh a! Ngươi sang nhìn một chút."
"Hỗn xược! Ai cho các ngươi vào đây!" Từ trên cao Luân Vương quát lớn, Luân Vương hắn chính là một trong những người cai quản địa ngục, là vương của điện thứ mười: Điện Luân Hồi, đã làm việc được hơn ngàn năm nay. Dáng người hắn săn chắc cao ráo, phong thái trang nhã, uy quyền, mắt phượng mày ngài, môi mỏng hồng nhẹ, làn da ngăm rắn rỏi thế nhưng mái tóc dài tùy tiện búi đằng sau đã bạc trắng.
Thu Ngọc thấy phản ứng của Luân Vương không những không sợ mà còn chống nạnh, chỉ vào hắn quát lại: "Tiết An Hải, ngươi lại dám quát ta, ta nói cho ngươi biết ta không sợ ngươi đâu, lần trước nóc nhà ngươi ta cũng thổi bay được nóc Điện Luân H.."
Vân Linh nhanh tay bịt miệng Thu Ngọc đẩy nàng qua một bên bước lên trước, tươi cười cúi người chào An Hải. "Luân Vương, buổi sáng khỏe!"
"Ngươi cần gì chào hắn… " Nhận được ánh mắt sắc lẹm của Vân Linh, Thu Ngọc im bặt, tủi thân ngồi một góc vẽ vòng, lẩm bẩm: “Ngươi hong thương ta, ngươi bao che hắn, tên An Hải đáng chết dám quát ta, bảo bảo tủi thân nhưng bảo bảo hong nói…” An Hải nhìn một tràng bát nháo phía dưới điện thì mệt mỏi xoa thái dương: "Đại tiên, khỏe. Nếu đã vào rồi ngồi xem ta xử lí công cụ này vậy, dù gì cũng liên quan đến người. Ty Hữu, Khung Tả mang ghế lên."
"Làm phiền Luân Vương rồi."
"Như thế là biết điều, tạm thời tha cho ngươi, bữa sau ta tính tiếp." Đứng một bên Thu Ngọc lẩm bẩm, vừa thấy ghế ra liền ngồi lên, chân vắt chéo vui vẻ xem kịch. Vân Linh nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng rối bời, ngổn ngang câu hỏi, từ khi vào điện đến giờ người đang quỳ kia luôn khiến nàng thấp thỏm, cảm giác như đã gặp, cảm giác như có chút đau.
Phía trên An Hải hắng giọng: "Vong hồn đang quỳ dưới kia, mau báo tên."
"Khúc Hoàng Nam."
"Hửm, tuổi? An Hải hơi nhướng mày."
"38 thiếu."
"…"
Ngồi một bên xem màn đối đáp vừa rồi, Vân Linh vừa nghi hoặc vừa bất ngờ vì đây là lần đầu tiên có một vong hồn nói chuyện như vậy với Luân Vương, hơn thế nữa chính là thái độ của An Hải, có chút nhượng bộ. ‘Khò, khò,…” Vân Linh bị kéo khỏi mớ suy nghĩ nhìn sang bên cạnh, các cơ mặt cứ giựt liên hồi, Thu Ngọc đã ngủ từ hồi nào hơn nữa… còn đang ngáy. Tiếng ngáy này không to lắm nhưng trong sảnh chỉ mấy con người thì lại rất bắt tai, để hóa giải tình huống này Vân Linh mạnh bạo lấy tay bịt miệng Thu Ngọc lại rồi quay sang nói: "Thật xin lỗi, cứ tiếp tục thôi, chuyện này ta xử lý được."
Luân vương gõ búa gỗ trong tay, mắt nhìn lướt qua phía Vân Linh rồi nói: "Khúc Hoàng Nam, 38 thiếu, ngươi trước kia khi còn ở trần thế đã phạm vào sát tội nhưng công lao cũng không nhỏ, xét kiếp trước, kiếp này của ngươi, kiếp sao tiếp tục kiếp người trả nợ kiếp này, họ Khúc vẫn nguyên, tên sanh giữ cũ, nam nhi chí tại bốn phương, đầu đội trời chân đạp đất, ngữ duyên sẽ gặp, hưởng dương 85 tuổi. Ngươi còn gì để nói?"
"Không còn."
"Ty Hữu, Khung Tả mau mang vong hồn đến chỗ Mạnh Bà. Đại tiên, công chúa mời đi lối này."
Bên phải chánh điện có một gian phụ dùng để tiếp khách, gian phụ này không lớn cũng không trang trí nhiều (vì Địa phủ không phải khi nào cũng có người ghé thăm). An Hải ngồi đối diện hai người mặt có vẻ rối rắm, khó mở lời; ngồi bên này Thu Ngọc không chịu nổi cái không khí đang dần đi vào bế tắc liền mở lời: "Mệt các người quá! Hắn không nói để ta nói." Nàng quay sang Vân Linh, rót cho nàng một ly nước trà, nở nụ cười nham hiểm: "Linh uống đi rồi ta nói."
Sau khi nhìn thấy Vân Linh uống hết ly trà, Thu Ngọc mới an tâm mở lời. "Kiếp nạn của ngươi sắp đến, muốn vượt qua ngươi phải tự thân vận động, không được sử dụng đến pháp thuật, nếm trải hết chư vị trần gian. Lý Thị Vân Linh, rũ bỏ áo tiên chuyển kiếp thành người, thiên kim tiểu thư nhà họ Lý, cầm kỳ thi họa thông tuệ, dung nhan xinh đẹp, ngữ duyên phải trải, Lý-Khúc phải gặp, thọ 89 tuổi, hết kiếp nạn trở lại làm tiên, vai trò giữ cũ."Vừa dứt câu thì Vân Linh cũng đã gục xuống, Thu Ngọc xoa nhẹ đầu nàng lẩm bẩm “Tai qua, nạn khỏi”.
Nàng nhìn qua An Hải, nét mặt không vui. "Ngươi còn muốn ngồi đó đến bao giờ mau sang giúp ta đỡ Linh đến Phong Đô luân hồi chuyển kiếp."
"Ngươi làm như vậy có được không?"
"Ngươi lại hỏi thừa, đã làm đến đây thì không thể quay dầu được rồi, trà quên lãng cũng đã uống giờ ngươi muốn sao?!! Nhanh qua phụ ta."
Thế là một màn trò hề xuất hiện, Luân Vương đường đường chính chính là vương của địa phủ nhưng lại chèo kéo đỡ một nữ nhân, bên kia công chúa út của Ngọc Hoàng cũng chẳng kém, xiên xiên vẹo vẹo mà đi hơn nữa còn không ngừng cãi nhau với An Hải. "Ta nói, ngươi dầu gì cũng là một đấng nam nhi nhưng sao lại ẻo lả như vậy hả! Đi từ nãy đến giờ hơn một nén nhang rồi mà còn chưa đến nơi, chẳng lẽ ngươi muốn chiếm đậu hũ bạn của ta."
"Ta…"
"Ta, ta, ta gì mà ta. Mệt quá nghỉ đã." Vừa nói xong nàng liền ngồi xuống, ngước lên vẫn thấy An Hải dìu Vân Linh, nàng bực bội đứng dậy, cướp lấy Vân Linh từ tay hắn, vẻ mặt đề phòng.
"Ta đoán không sai mà, ngươi chính là muốn lợi dụng ăn đậu hũ của Linh, nhìn mặt sáng, à mà không đúng da ngươi đen như vậy không được tính là sáng sủa thế thì tối sủa đi giống tâm hồn ngươi. A nha, sao vậy ta, mặt ngươi này càng đen kìa, chẳng lẽ ngươi nổi rắp tâm với bọn ta, á á gân xanh cũng nổi rồi." Đúng như những gì Thu Ngọc nói, mặt An Hải đang dần đen lại, gân xanh nổi lên chính là do không thể chịu nổi cái con người độc miệng đang đứng trước mặt này, hắn quen biết nàng cũng hơn 8 trăm năm nhưng mỗi lần gặp mặt nàng đều khiến hắn phát bực, không lâu trước nàng say rượu xuống phủ hắn quậy banh nóc nhà của hắn (theo nghĩa đen luôn) giờ còn sửa chưa xong, đàn cá hắn hao tâm tổn sức nuôi cũng bị nàng bắt về làm thịt vài con, không con quỷ nào nghe danh nàng mà không cúp đuôi bỏ chạy. Sống biết mấy ngàn năm thủ thân như ngọc, tâm trong như nước mà giờ lại có người dám nói hắn như vậy, nàng chính là người đầu tiên. “Để xem ta trị ngươi như thế nào” hắn nghĩ.
An Hải phất ống tay áo, hô một tiếng “mở”, một hố đen xuất hiện, gió thổi ngày một lớn như muốn hút tất cả mọi vật vào trong, không gian xung quanh dường như cũng bị bóp méo, hắn đứng ở đó tóc trắng bay loạn, y phục cũng bị gió lớn làm xộc xệch đôi phần nhưng vẫn điềm tĩnh nhìn chằm chằm Thu Ngọc và Vân Linh. "Tiễn Đào tiên đến đây thôi, ta và ngươi còn chuyện cần giải quyết."
Thu Ngọc nghe xong mà có chút ớn lạnh, hắn đáng sợ thế này là lần đầu tiên nàng thấy, nhưng vẫn mạnh miệng. "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta với ngươi không có gì cần giải quyết cả, vả lại cái đó, cái đó không an toàn, ai biết ngươi muốn đưa bạn ta đi đâu."
"Không có gì giải quyết sao? Công chúa có lẽ cần thời gian suy nghĩ thêm, thế hãy để ta giúp ngươi đưa Đào tiên đi, rồi chúng ta cùng hàn huyên.
Vừa nói An Hải vừa tiến lại gần Thu Ngọc, khuôn mặt ngày càng đanh lại, giọng nói cũng khác hẳn bình thường, khô khốc, sắc lạnh. Lần này nàng bị dọa sợ rồi, cả người nặng như chì không cách nào lùi bước, tay chân cũng bủn rủn thế nên hắn dễ dàng cướp Vân Linh đi từ tay nàng. Hắn bế Vân Linh đến hố đen, đối diện với hố đen trước mặt hắn hơi dừng lại, nâng tay lên tính ném nàng vào trong."
"Đại tiên, thất lễ r…"
"Thế thì chúng ta cùng đi!!!!"
Không biết lấy sức lực ở đâu Thu Ngọc một mạch chạy đến đâm vào Luân Vương thế là cả ba người cùng rơi xuống hố. An Hải ngu người rồi, hắn không ngờ nàng lại có gan lớn như vậy, nhảy vào vòng luân hồi hơn nữa còn kéo cả hắn theo, dù hắn có là Vương của địa ngục thì một khi đã bước vào cũng chỉ có thể thuận theo chuyển kiếp chứ không cách nào cứu vãn chính vì thế hắn rất ít khị tự mở ra vòng luân hồi. Ai biết được, hắn lại gặp oan gia là nàng chứ, thấy An Hải ngẩn người ra Thu Ngọc lấy hết sức bình sinh giật lại Vân Linh, ôm nàng trong lòng, hét lớn: "Ta nói ngươi biết, nếu muốn đưa bạn ta đi bằng cách này thì cùng đi đi!"
An Hải đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn Thu Ngọc trước mắt, cả ba không ngừng rơi xuống rồi bị nuốt trọn bởi một thứ ánh sáng chói mắt.