"Có phải hôm nay tôi ở bên cô ta, cô sẽ vui không?"
"Đàn ông các anh không phải thích kiểu như cô ấy sao? Xinh đẹp, dáng chuẩn." Nhan Vận thấy bầu không khí không ổn, muốn giảm bớt một chút, quan hệ của bọn họ chưa đến mức vì chuyện này mà cãi nhau?
Thiệu Tự lạnh lùng nhìn cô: "Cô có thể vô lý hơn một chút."
Mấy chữ này, làm Nhan Vận nổi giận, cô thấy mình không làm sai, Thiệu Tự dựa vào cái gì, tỏ vẻ chịu tổn thương rồi ở đây chất vấn cô?
Nếu anh thích cô, là người theo đuổi thật sự, cô sẽ không làm như vậy, nhưng anh không thích cô, mỗi người đều có mục đích khó nói, lúc này anh dựa vào cái gì mà chất vấn cô?
Như thể cô làm tổn thương anh, làm gì sai trái với anh, tình cảm của anh bị tổn thương?
Cô dám cam đoan, Thiệu Tư khó chịu chỉ đơn giản là vì lòng tự trọng bị tổn thương, có phải anh nghĩ giải thích chính là đã đại phát từ bi, cô phải chấp nhận, còn phải phối hợp diễn theo, không quan tâm chính là tổn thương anh.
Đổi góc độ mà nói, nếu Thiệu Tự thực sự yêu cô muốn chết, biểu hiện hôm nay của cô là sai sao? Không hề sai.
Ha, vì anh thích cô, nên cô phải thể hiện sự quan tâm khi có phụ nữ khác đến gần anh, phải tỏ ra vô cùng để ý.
Xin lỗi, cô không nhận thù lao đóng phim, không có nghĩa vụ phải diễn một vở kịch như vậy.
Nhan Vận phát hiện, Thiệu Tự chỉ là chưa từng bị sự đả kích của phụ nữ, cho nên anh cảm thấy ai cũng phải chiều anh, cũng không nghĩ tới, bây giờ người theo đuổi là anh! Anh lại tỏ vẻ đại gia yêu cầu phục vụ, đúng là buồn cười!
Cùng tình huống tương tự, đặt vào cô, cô sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng tuyệt đối sẽ không chất vấn người khác, vì cô biết, trước khi là người yêu, không ai có nghĩa vụ phải phản ứng với tình cảm bị tổn thương của cô.
Hôm nay cô sẽ cho anh thấy, không phải người phụ nữ nào cũng phải theo anh, không phải ai bị anh theo đuổi cũng phải cảm động rơi nước mắt.
Nhan Vận bắt chước anh, cười lạnh một tiếng: "Thiệu Tự, anh nói xem, anh là gì của tôi?"
Thiệu Tự không ngờ Nhan Vận sẽ nói như vậy, nhất thời sững sờ.
Có lẽ chính anh cũng không ngờ, dưới tình huống anh rõ ràng tức giận, Nhan Vận lại nói như vậy.
"Anh không phải bạn của tôi, càng không phải bạn trai, chúng ta là quan hệ theo đuổi và bị theo đuổi, anh có quyền gì chất vấn tôi?" Nhan Vận ngồi thẳng, lạnh lùng nhìn anh.
"Ai cho anh dũng khí nói tôi vô lý? Tôi thực sự nghi ngờ anh có thích tôi hay không, anh muốn tôi hiểu lầm, ghen tuông, vậy thì thật xin lỗi, không phải tôi nói anh, anh là gì mà tôi phải diễn theo anh? Anh trả bao nhiêu tiền?"
Thiệu Tự đã nhìn thấy rất nhiều mặt của Nhan Vận, lúc mới gặp là rụt rè, có lúc quyến rũ, nhưng chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của cô.
Cho nên, anh không khỏi ngạc nhiên.
Nhan Vận càng hăng hái, khoanh tay cười lạnh: "Người khác nịnh anh, chiều anh, là vì anh có tiền, anh muốn tôi chiều anh, anh có tiền hơn tôi sao?"
"Tôi..." Thiệu Tự mở miệng, định nói gì đó.
"Anh gì mà anh, anh nghĩ mình là bạn trai tôi sao? Có phụ nữ đến gần anh, tôi phải đóng vai cọp mẹ anh mới vui đúng không? Vậy thì liên quan gì đến tôi, anh cũng không phải bạn trai tôi." Cuối cùng Nhan Vận còn mắng Thiệu Tự một câu.
"Đúng là diễn viên xuất sắc!"