Thiệu Tự nhìn cô, giả vờ vô tình hỏi: "Cô thực sự không có thiện cảm với Tề Viễn Quang?"
Nhan Vận ngẩng đầu: "Có thiện cảm chứ."
"..." Thiệu Tự ngừng thở: "Vậy sao cô..."
"Ngưng mấy cái suy nghĩ đó đi." Lúc này Nhan Vận rất tự tin, trong việc kết giao bạn bè, cô vượt xa Thiệu Tự bụng nhỏ như ruột gà rất nhiều: "Giữa người với người có thiện cảm với nhau, không phải lúc nào cũng là tình yêu nam nữ, anh nói xem anh nghĩ vậy có quá nông cạn không? Nói chuyện với Tề Viễn Quang rất vui, hơn nữa anh ta rất biết chừng mực, rất khó có ác cảm với anh ta."
Thiệu Tự nghe cô đánh giá cao Tề Viễn Quang như vậy, cảm thấy trong lòng rata không thoải mái.
Vì cô chưa từng khen anh, mặc dù anh cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của cô.
Nhan Vận thấy Thiệu Tự im lặng, bổ sung: "Tất nhiên anh ta chơi anipop khá giỏi, giúp tôi vượt qua vài màn, còn tặng chai năng lượng."
Nghĩ lại, hôm đó cô và Tề Viễn Quang trò chuyện là vì anh ta dạy cô chơi anipop.
Anipop? Cái quỷ gì vậy?
Thiệu Tự muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt của Nhan Vận, sợ bị cười nhạo, nên chỉ có thể rụt rụt rè rè gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Nghe cô nói, anipoop chắc là trò chơi, Thiệu Tự cũng bắt đầu nghĩ Nhan Vận quá nông cạn, chỉ vì người ta giúp cô vượt vài ván game, cô liền có thiện cảm.
Nông cạn đến vô cực.
Tất nhiên, anh không nói ra những lời này.
Sau khi bữa sáng kết thúc, Thiệu Tự định về công ty, nhưng Nhan Vận không lái xe đến, anh liền nói: "Tôi đưa cô về nhà trước?"
Nhan Vận lắc đầu, biết Thiệu Tự rất bận: "Anh cứ bận việc của anh đi, tôi đi dạo xung quanh đây, đến lúc đó sẽ gọi tài xế đến đón."
Thiệu Tự suy nghĩ: “Vậy cũng được. Có chuyện gì cứ gọi cho tôi."
Nhan Vận từng đọc trên mạng, những người làm việc bận rộn, nếu thật sự có ngày nghỉ, không phải đi làm, sẽ cảm thấy rất buồn chán.
Nhan Vận muốn dùng kinh nghiệm của mình để nói, buồn chán gì đó, căn bản không tồn tại.
Dù hiện giờ cuộc sống hằng ngày của cô rất đơn điệu, có khi chỉ ở nhà cả ngày, nhưng cô không thấy buồn chán chút nào, ngược lại còn rất vui.
Ví dụ như hiện tại, thời tiết đẹp, cô không muốn về nhà, muốn đi trung tâm thương mại mua sắm, sau đó đi làm đẹp, chẳng phải rất tốt đẹp sao?
Lúc này, trung tâm thương mại không đông người, Nhan Vận mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, được nhân viên nhiệt tình chào đón.
Nhan Vận không am hiểu nhiều về túi xách hiệu, với kinh tế trước đây của cô, mua một chiếc Furla cũng phải suy nghĩ, chưa nói đến các thương hiệu cao cấp.
Khi chưa hiểu rõ, cô không muốn mua bừa, không phải sợ bị lừa, mà sợ bị các thiên kim tiểu thư trong giới chê cười.
Nguyên chủ đã có rất nhiều túi, hiện tại cô cũng không định mua thêm.
Cuối cùng, sau một hai tiếng mua sắm, Nhan Vận chỉ mua hai bộ đồ lót, đó là thứ không ai nhìn thấy...
Cô sống thoải mái, nhưng đồng thời cũng rất cẩn thận duy trì hình tượng.
Từ một người biến thành một người khác, dù không ai tin vào chuyện hoán đổi linh hồn, nhưng nếu có thay đổi trong các chi tiết nhỏ, lặp lại nhiều lần, lâu ngày cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Như một cô gái từ gia đình trung lưu khá giả, đột nhiên có một ngày mua đồ vỉa hè, mọi người sẽ cảm thấy rất lạ.
Tuy đóng vai người khác không dễ dàng, nhưng với Nhan Vận, chuyện này tốt hơn so với việc chịu đựng nghèo khó rất nhiều.
Nhan Vận vừa ra khỏi trung tâm thương mại, chuẩn bị đến spa, thì nhận được điện thoại của Nhan Trung Chính.
Ông hẹn cô ăn trưa, Nhan Vận rất muốn từ chối, thà ăn với Thiệu Tự còn hơn, nhưng không thể làm mất thiết lập nhân vật, cô vô cùng ngoan ngoãn đồng ý.