So với xe của Nhan Vận, chiếc Land Rover của Thiệu Tự trông giản dị hơn nhiều.
Xe của anh rất sạch sẽ, không có bất kỳ đồ trang trí nào, Nhan Vận đoán chỗ ở của anh chắc cũng vậy.
Suy nghĩ một lúc, Nhan Vận thấy nếu trên xe treo biển của minibus “Thượng lộ bình an", chắc chắn rất buồn cười.
Thiệu Tự thấy Nhan Vận cười, thuận miệng hỏi: "Cười gì vậy?"
Dù sáng nay có một số chuyện không vui, nhưng tổng thể, bơi xong, tâm trạng thoải mái, anh cũng vui vẻ trò chuyện thêm vài câu.
"Nghĩ xem có nên tặng anh một món quà không." Nhan Vận nhìn anh.
Tưởng tượng cảnh tặng anh biển "Thượng lộ bình an", phản ứng của anh sẽ như thế nào.
Thiệu Tự ngạc nhiên, cô muốn tặng quà cho anh? Quà gì? Sắp tới có ngày lễ gì à?
"Cái gì?" Anh hỏi.
"Không có gì, tặng rồi anh sẽ biết."
Cô là người khá mê tín, xe cô đang đi cũng có treo biển bảo vệ an toàn, cảm thấy như vậy sẽ yên tâm hơn nhiều.
Nơi ăn sáng ở trung tâm thành phố, dù giờ cao điểm chưa qua, nhưng so với giờ cao điểm đi làm thì tốt hơn nhiều, khoảng hơn nửa tiếng sau, hai người bước vào nhà hàng.
Chọn chỗ gần cửa sổ, nhà hàng này có danh tiếng khá tốt, giá cả hợp lý, không phải ngày cuối tuần nên cũng không đông, Nhan Vận và Thiệu Tự ngồi xuống, bụng cả hai đều đã kêu ục ục, bọn họ nhanh chóng gọi món, sau đó chờ phục vụ.
Tề Viễn Quang cùng quản lý đến ăn sáng, khi Nhan Vận và Thiệu Tự bước vào nhà hàng, anh ta đã nhìn thấy rồi.
Nói thật, Tề Viễn Quang thực sự muốn yêu và kết hôn với thiên kim hào môn, trong giới cũng có nữ nghệ sĩ làm anh ta rung động, nhưng anh ta luôn nhớ mục tiêu của mình, luôn ghi nhớ mình muốn gì, nên chưa bao giờ yêu đương với người trong giới.
Tề Viễn Quang chưa bao giờ cảm thấy suy nghĩ của mình là sai, anh ta có tiền, nhưng không có quá nhiều tiền, quan trọng hơn, anh ta hy vọng thực sự bước chân vào xã hội thượng lưu.
Gia cảnh nghèo khó, chưa học xong cấp hai đã bỏ học, bước vào giới giải trí từ sớm, dù sau này anh ta nỗ lực học tập, cũng thành công lấy được bằng đại học, nhưng trong lòng vẫn có chút tự ti, anh ta sợ nghèo, chỉ muốn bước vào xã hội thượng lưu.
Bữa tiệc hôm đó, Nhan Vận chưa đến, anh ta đã nghe người khác nhắc đến cô, vì mục tiêu rõ ràng, anh ta rất hiểu giới hào môn, vị đại tiểu thư nhà họ Nhan này, anh ta cũng có nghe tới, danh tiếng tác phong đều rất tốt, là người thừa kế duy nhất của Nhan thị...
Chỉ là anh ta không hiểu, tại sao hôm đó Nhan Vận rõ ràng nói chuyện vui vẻ với anh ta, sao tối đến lại không trả lời tin nhắn?
Nếu nói Nhan Vận không thấy, Tề Viễn Quang không tin, người hiện đại dùng WeChat là nhiều nhất, tối đó không thấy còn có lý, nhưng nhiều ngày không thấy... chỉ có thể nói, vị Nhan tiểu thư này không hề có hứng thú với anh ta.
Anh ta không phải không có mắt nhìn, cô không có hứng thú với anh ta, anh cũng biết điều, không ép buộc, nếu làm quá, Nhan Vận không đồng ý anh ta theo đuổi là một chuyện, càng dễ làm hỏng danh tiếng của chính anh ta.
Nên Tề Viễn Quang không làm phiền cô nữa.
Bâ giờ thấy cô cùng Thiệu Tự đến ăn sáng, anh ta càng thấy ánh mắt mình quá tốt, nếu không kiên quyết bám theo người ta, Nhan thị và Thiệu Tự cùng tìm anh ta gây rắc rối, anh ta chịu không nổi.
Tề Viễn Quang suy nghĩ một lát, dù sao trước đây cũng từng nói chuyện, thấy nhau cũng không thể giả vờ không thấy, liền nói với quản lý: "Lấy cho tôi hai vé buổi công chiếu."
Quản lý biết Tề Viễn Quang là người có chủ kiến và biết chừng mực, không hỏi thêm gì, lấy ra hai vé đưa cho anh ta.