Thiên Tâm cùng Vương Nhất đi xuống đại sảnh đã thấy bóng dáng quyền lực của hai vị phụ huynh đang ngồi trên ghế. Khuôn mặt của Vương Thành và Liên Thi tuy không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng lại gây ra một áp lực khổng lồ đối với cô...
Thiên Tâm cúi đầu chào cả hai liền cùng Vương Nhất ngồi ghế đối diện với hai người họ...
"Cháu tên Hà Thiên Tâm sao..."
Thiên Tâm gật đầu trả lời...
"Dạ đúng rồi..."
Vương Thành uống một ngụm trà, lại tiếp tục nói...
"Sau này kết hôn, con của hai đưa sẽ theo họ chồng..."
"Dạ vâng..."
Khoan đã, con cái lúc nào mà chẳng theo họ chồng cơ chứ. Nhìn mặt Thiên Tâm hơi ngơ ra liền khiến Vương Thành bật cười, ông chỉ muốn trêu con bé một tý, ai ngờ được nhìn thấy cái biểu cảm thú vị như vậy...
Liên Thi liền đánh nhẹ chồng mình một cái để ông giả vờ nghiêm túc lại, bà cũng lên tiếng...
"Hôm ấy xin lỗi cháu vì cái tát ấy...bác không cố ý đâu, chỉ là nóng giận không kiềm chế được..."
"Cái gì cơ...mẹ tát cô ấy hả..."
Vương Nhất từ đâu lại nhảy vào, anh cau mày khó chịu nhìn khuôn mặt nhăn lại của mình. Bà liền chỉ tay về phía Vương Nhất...
"Con đang trách móc mẹ đấy hả thằng nhóc kia..chẳng phải mẹ đã xin lỗi rồi hay sao..."
Thiên Tâm kéo tay Vương Nhất ý bảo anh mau im lặng để mẹ anh nói tiếp. Tuy biết anh là quan tâm mình nhưng thái độ của anh với mẹ như vậy là không tốt...
"Đấy thấy Thiên Tâm hiểu chuyện chưa...con dâu của mẹ là phải ngoan thế này..."
Hình như lời nói của cha mẹ Vương Nhất có cái gì đó không giống với kịch bản mà cô suy nghĩ. Lúc ở bệnh viện, thái độ của bọn họ với cô là hoàn toàn chán ghét, chỉ mong cô chết sớm càng tốt. Nhưng sao bây giờ lại thay đổi nhanh như thế...
"Hai bác chấp nhận cháu rồi sao...hay hai bác có yêu cầu gì khác với cháu không, cháu chắc chắn sẽ thực hiện..."
Liên Thi liền suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra yêu cầu của mình...
"Có đấy...bác muốn thật nhiều cháu để chơi cùng...ít nhất phải bốn đứa, còn nhiều hơn càng tốt..."
Hình như vào đúng chủ đề của Vương Nhất khiến tâm trạng anh vui vẻ hẳn lên...
"Chuyện đấy dễ mà...mẹ phải tin con trai của mẹ chứ..."
Thiên Tâm chỉ biết xấu hổ mà không nói được một câu nào. Bây giờ cô hoàn toàn biết Vương Nhất giống y hệt cha mẹ của mình, chỉ có hơn chứ không hề kém...
"Ta nghĩ nên tổ chức đám cưới trước rồi hẵng tính đến chuyện sinh bao nhiêu đứa...cô dâu vẫn còn muốn mặc váy cưới đẹp mà đúng không..."
Lời nói của Vương Thành lúc nào cũng đúng và suy nghĩ chu toàn đúng với dáng vẻ của bậc tiền bối...
"Vậy tuần sau tụi con sẽ đi chụp hình cưới, hai ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ..."
Vương Thành cùng Liên Thi đều đồng ý với quyết định của con trai. Vì còn vài công chuyện riêng nên bọn họ đành rời đi trước để xử lý, tiện thể tạo không gian riêng cho hai đứa...
Thiên Tâm thở phào nhẹ nhõm, mọi việc thành công hơn so với những gì mà cô suy diễn. Vương Nhất thấy bọn họ rời đi liền ôm lấy Thiên Tâm, rúc đầu vào cổ cô và tận hưởng mùi thơm...
"Em thơm thế..."
Thiên Tâm xoa lấy đầu anh, tuy có hơi nhột ở cổ nhưng cảm giác lại vô cùng thoải mái. Đột nhiên cô cảm nhận được cái tay hư hỏng của Vương Nhất đang luồn vào bên trong áo của mình...
"Điên à...đây là đại sảnh..."
Vương Nhất cư nhiên không quan tâm, vẫn cố tình mò tay lên trên đυ.ng vào áo bra của cô khiến anh cau mày...
"Sao lại mặc áo trong chứ...anh không thích...."
Thiên Tâm không biết nên trả lời câu hỏi vô sỉ của nam nhân như thế nào, cô muốn đẩy anh ra nhưng sức Vương Nhất quá lớn, cô đành phải lên tiếng thương lượng...
"Lên phòng đi anh...rồi anh muốn gì cũng được..."