Thiên Tâm nói ra hết tâm tư được cô giấu kín bấy lâu nay của mình với Vương Nhất, cộng thêm việc khóc quá nhiều khiến cô ngả vào vai anh ngủ lúc nào không hay. Nước mắt chưa kịp khô vẫn đọng lại trên má, cô ở trước mặt Vương Nhất không có sự phòng bị nào khiến anh cảm thấy có chút vui vẻ, dường như cô ngày càng dựa dẫm vào anh...
Vương Nhất khoác áo ngoài lên người Thiên Tâm, nhẹ nhàng bế cô vào phòng nghỉ đặc biệt của anh để cô khỏi bị cảm lạnh. Cơ thể mềm yếu vừa nằm trên giường thoải mái đã vội ưm lên một tiếng đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Vương Nhất thật hết cách với cô. Chỉ vội vàng kéo chăn lên cao đắp kĩ càng cho Thiên Tâm...
Anh vừa đóng nhẹ cửa phòng thì đã thấy bóng dáng của mẹ Thiên Tâm ở phía sau. Thay vì bất ngờ thì sắc mặt bà rất trầm ổn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng thường ngày...
"Cậu có tình cảm với Thiên Tâm sao..."
Vương Nhất đương nhiên không che dấu tâm tư, anh thực lòng thừa nhận tình cảm của bản thân mình với Thiên Tâm...
"Cháu rất thích cô ấy..."
"Ừ...vậy sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...đừng để nó lại một mình..."
Vương Nhất biết lời nói của bà có rất nhiều ẩn ý sâu xa, nhưng anh không hiểu rõ mối quan hệ trong gia đình Thiên Tâm nên không chắc đoán được ý của bà...
"Vâng...cháu sẽ cố gắng..."
Mẹ Hà gật đầu liền quay về phòng bệnh của mình, giao con gái cho Vương Nhất có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của bà. Bằng con mắt đã sống hơn chục năm trên cõi đời tẻ nhạt này, bà có thể thấy được trong mắt Vương Nhất là sự chung thủy sâu sắc pha lẫn ôn nhu khi nhìn con gái mình. Gia thế của cậu cũng rất tốt hoàn toàn có thể lo cho con gái bà chu toàn.
Nhưng liệu Thiên Tâm có nhận ra được tình cảm chân thành ấy không. Hay cô vẫn như cũ không cho người ta cơ hội bày tỏ đã vội cự tuyệt. Bà thực sự rất lo lắng cho cô...
Vương Nhất sau khi nhận được sự ủy thác của mẹ Thiên Tâm, anh càng hạ quyết tâm phải chinh phục cô bằng được, phải làm cho cô mở rộng lòng mình ra đón nhận anh. Vương Nhất có sức hút với tất cả phụ nữ vì anh là người thừa kế của họ Vương, nhưng lại vô dụng trong mắt Thiên Tâm vì cô chỉ xem anh như người bình thường mà đối xử...
Tiếng điện thoại trong túi áo reo lên đưa Vương Nhất trở lại thực tại, anh nhìn tên được lưu trên điện thoại thì khuôn mặt liền giãn ra đôi chút...
"Bé cưng gọi anh có việc gì sao..."
-Nhớ anh thôi không được sao...
"Haha...nửa đêm nửa hôm gọi để nói nhớ anh sao..."
-Hứ...việc em giao cho anh sao rồi...
"Vẫn rất tốt..."
-Tuần sau em về nước đấy, nhớ ra đón em...
"Đương nhiên rồi..."
Vương Nhất biểu lộ nụ cười ra hẳn bên ngoài, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên. Anh tính quay lại phòng xem Thiên Tâm thế nào thì chợt nhận ra cô đã đứng sau anh từ bao giờ...
"Sao em không ngủ thêm chút nữa..."
Thiên Tâm cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng vì anh nói chuyện lớn tiếng cộng thêm việc cô nghe được toàn bộ cuộc hội thoại nên cũng không có tâm trạng để ngủ nữa. Trong lòng ân ẩn nỗi mất mát thứ gì đó khó nói...
"Thôi...tôi về xem mẹ tôi thế nào..."
Vương Nhất thấy Thiên Tâm có vẻ né tránh anh, liền hiểu ra vấn đề vội giải thích ngay lập tức...
"Cô gái khi nãy gọi cho anh là Hoàng Hà An, hôn thê của Hàn Nam Phong..."
Thiên Tâm tự nhiên cảm thấy nhẹ lòng hẳn, nhưng đáy mắt vẫn hiện lên vẻ không quan tâm, giọng điệu vừa chân thực nhưng mang nét đùa cợt...
"Thì liên quan gì đến tôi chứ..."
"Rất liên quan...anh không muốn em hiểu lầm về những chuyện liên quan đến anh...anh càng không muốn làm em tổn thương rồi lại khóc một mình..."
Thiên Tâm nhìn Vương Nhất đầy bất ngờ, trái tim nhỏ bé chỉ vì câu nói của anh mà đập liên hồi, cô cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt đa tình của nam nhân trước mặt, cô sợ bản thân sẽ lại say trong nó mãi mãi...
"Không cần quan tâm tôi đâu...chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì để anh làm như vậy..."
Vương Nhất nghe câu không có quan hệ gì của cô thì nhăn mày, không nói bất cứ câu gì liền cầm tay Thiên Tâm kéo về phía mình, cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào của cô. Thiên Tâm cũng không chống cự làm gì, cô đã mặc định là bản thân nợ Vương Nhất rất nhiều nên cho anh chiếm chút tiện nghi cũng không sao...
Vương Nhất hôn một lúc liền buông Thiên Tâm ra, giọng điệu càng thêm sắc mị...
"Em không chống đối nghĩa là em cũng có tình cảm với tôi à..."
"Anh bị ảo tưởng à Vương thiếu...tôi chỉ cảm thấy bản thân nợ anh thì nên trả thôi..."
Vương Nhất không những không thất vọng, mà còn thấy Thiên Tâm có sức hút hơn rất nhiều. Môi cô đã ngọt như vậy thì không biết những thứ khác còn tuyệt vời như thế nào nữa...
"Vậy cho anh ảo tưởng chút nữa đi...thật sự muốn cùng em hôn mãi..."
"Điên thật rồi..."
Thiên Tâm mang một bụng tức tối bỏ đi, nếu Vương Nhất muốn chơi thì cô sẽ chơi với anh ta đến cùng, để cho anh ta biết cảm giác đã dâng tận mồm nhưng ăn không được sẽ khó chịu thế nào...