Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 52: Mau nện chi phiếu vào mặt con nè!

Edit + Beta: Ruby

-----------------

Mã Bội Loan ra ngoài du lịch cùng hội chị em, sáng sớm vừa mới đến nhà hàng trong khu du lịch ăn điểm tâm, bèn cảm thấy dường như nhìn thấy bóng dáng của con trai mình.

Bà cho là mình nhìn lầm, nhưng ngồi không bao lâu, lại nghe thấy tiếng con trai.

Bà quay đầu nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy Hình Vân trong một góc nhà hàng.

Khi đó, Hình Vân đang cùng một người thanh niên anh anh em em ngọt xớt, bà nhất thời nổi trận lôi đình.

Tuyên da^ʍ giữa ban ngày ban mặt! Đê tiện!

Mã Bội Loan đi đến cạnh bàn Hình Vân, Hình Vân lập tức đứng lên.

“Mẹ, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói!” Hình Vân ngăn trước mặt Tiết Doanh Song.

“Cút!” Mã Bội Loan đẩy Hình Vân ra, “Mẹ muốn coi thử con hồ ly tinh nào câu mất hồn con!”

Tuy rằng Mã Bội Loan không ở cùng Hình Vân, nhưng động tĩnh của Hình Vân ít nhiều gì bà cũng có thể nghe thấy.

Bà nghe người ta nói, nửa năm qua Hình Vân quả thật hình như đang yêu, đối phương là một người có trình độ cấp 2, Hình Vân yêu người ta đến nỗi say đắm, còn mang người ta tới chỗ Mã Tăng Nhạc.

Bình thường bà không có cơ hội gặp mặt Hình Vân, cũng lười quan tâm, nhưng hôm nay người đã xuất hiện trước mặt bà, bà không thể không quản!

Bà đẩy Hình Vân ra, chỉ thấy một thanh niên chừng hơn 20 tuổi đang ngồi bên cạnh.

Lúc đầu bà vốn cho là mình sẽ trông thấy tên lẳиɠ ɭơ diêm dúa gì đó, nhưng mà Tiết Doanh Song lớn lên xinh đẹp, còn là kiểu xinh đẹp của một người thành thật, có một khí chất kiểu như bất cứ lúc nào cũng có thể giúp dìu bà cụ qua đường. Tiết Doanh Song cũng không mặc quần áo bó sát lộ mông gì đó, mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nhìn lướt qua, bên dưới là một chiếc quần tây đen, đàng hoàng đến mức không thể đàng hoàng hơn được nữa.

Mã Bội Loan nhìn chằm chằm cả buổi, cuối cùng chỉ có thể nói: “Quê mùa!”

Hình Vân phẫn nộ: “Sao mẹ có thể nói em ấy như vậy!”

Tiết Doanh Song nghĩ thầm, phu nhân ngài nói đúng nha!

Tiết Doanh Song hưng phấn quá rồi, mẹ Hình Vân và Hình Vân dáng vẻ giống hệt nhau, tuy rằng đã chừng năm mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt, quý phái xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to, giống mắt chó của Hình Vân như đúc.

Mà khiến Tiết Doanh Song hưng phấn nhất chính là, khí thế đó của bà, quả thực hệt như mẹ tổng tài trong tiểu thuyết, Tiết Doanh Song cứ cảm thấy một giây sau bà sắp móc chi phiếu ra nha.

Tiết Doanh Song hớn hở chờ mong.

Mới bị người ta chê là đồ nhà quê, Tiết Doanh Song lại vui vẻ đầy mặt, Mã Bội Loan như đấm vào trên bông, vô cùng không phục. Bà tức giận nói: “Tuổi còn trẻ không lo học hành, còn để người ta bao dưỡng!”

Tiết Doanh Song gật đầu, con chính là một đứa hư hỏng vậy đấy, mau móc chi phiếu ra đi!

“Mẹ, là con trai mẹ quấn lấy người ta không tha, không phải lỗi của em ấy.” Hình Vân nghe mẹ hắn nói ra chuyện hai người họ, lập tức nóng nảy, “Mẹ muốn mắng thì mắng con!”

“Đương nhiên là mắng con!” Mã Bội Loan quay đầu tức giận trừng Hình Vân, “Con trộm gà ở nhà mang qua cho nó?”

Tiết Doanh Song nghẹn lời, suýt nữa bật cười.

Nếu lúc này cười ra tiếng heo kêu, cậu sợ mẹ tổng tài cho rằng cậu bị thiểu năng, đến lúc đó không chịu lấy chi phiếu ra. Cậu đành phải vội vàng cúi đầu xuống, cắn răng nín cười.

Mã Bội Loan nhìn bả vai cậu làm rung rung, tưởng rằng cậu khóc, càng thêm tức giận: “Đừng ở đó giả mù sa mưa! Có phải cậu xúi giục nó trộm đồ hay không! Bây giờ trộm gà, sau này muốn trộm gì đây?”

Tiết Doanh Song càng muốn cười, ha ha ha ha trời đất ơi.

Sau này có thể trộm xe đạp điện!

Hai mẹ con đang nghiêm túc cãi nhau, Hình Vân thấy Tiết Doanh Song cúi đầu dường như đang khóc, đau lòng không thôi, vội vàng ôm lấy Tiết Doanh Song.

“Mẹ, con và em ấy là nghiêm túc.” Hình Vân nói.

“Nghiêm túc? Chơi đùa chút thì thôi đi, con còn nghiêm túc á?” Mã Bội Loan hận rèn sắt không thành thép, “Bạch Khiêm Dịch thì thôi đi, tốt xấu gì còn có gia thế lẫn trình độ. Bây giờ người này, muốn trình độ không có trình độ, muốn gia thế không có gia thế, mắt nhìn con sao càng ngày càng kém thế hả!”

Đúng đó! Tiêu dùng xuống cấp!

Tiết Doanh Song vô cùng đồng ý với lời bà nói, hận không thể để bà nói thêm vài câu, khuyên Hình Vân sớm ngày giác ngộ.

Nhưng mà Hình Vân nghe người khác phê bình Tiết Doanh Song như vậy, thực sự tức giận, kéo Tiết Doanh Song thẳng bỏ đi.

Mã Bội Loan ở phía sau tức giận nói: “Con đi đâu? Con dám đi thử xem!”

Tiết Doanh Song cũng nghĩ thầm, chi phiếu còn chưa xuất hiện, anh đi đâu?

Nhưng mà Hình Vân không quay đầu lại, kéo Tiết Doanh Song bỏ đi.

*

Hình Vân kéo Tiết Doanh Song, đi thẳng lên núi.

Hai người còn chưa ăn xong bữa sáng, bụng còn đói đã lên núi. Nhưng Hình Vân không quan tâm nhiều như vậy, hắn vừa nghĩ tới những lời không hay mà mẹ hắn nói Tiết Doanh Song, bèn giận sôi người.

Hình Vân men theo đường đá, thở hổn hển không nói lời nào.

Tiết Doanh Song nhìn dáng vẻ hắn, trấn an nói: “Anh đừng tức giận.”

Hình Vân nghiến răng: “Bà ấy nói làm em khóc.”

Tiết Doanh Song: “Tôi không khóc!”

Hình Vân: “Vừa nãy em khóc thành như vậy!”

Tiết Doanh Song cũng ngại nói rằng cậu lúc nãy chỉ là đang cố nén cười, cậu nói: “Thật ra tôi cảm thấy bà ấy nói đều là thật, tôi vốn dĩ trình học không tốt, gia thế không tốt, nếu như anh và tôi bên nhau, quá thua thiệt cho anh rồi.”

Hình Vân: “Gia thế là thứ em muốn là được sao? Trình độ thì không phải em đang thi sao? Rốt cuộc anh thua thiệt chỗ nào chứ?”

Hình Vân càng nói càng tức: “Có phải muốn bây giờ anh phá sản, ra đường ăn mày, anh mới có tư cách yêu đương cùng em hay không?”

Tiết Doanh Song: “Anh là xuất sắc nhất, đừng như vậy…”

Hình Vân: “Dù sao anh đã biết trộm gà rồi, đến lúc đó sẽ trộm xe đạp điện nuôi em.”

Ai cũng bảo chó con làm gì có suy nghĩ xấu bao giờ, Tiết Doanh Song nghĩ thầm suy nghĩ xấu của chó con lại nhiều là đằng khác, còn muốn trộm xe đạp điện cơ.

“Bà ấy cũng vì tốt cho anh.” Tiết Doanh Song chỉ có thể nói như vậy.

Tâm tình Hình Vân rõ ràng rất tệ, Tiết Doanh Song biết nhiều lời cũng vô ích, an ủi hắn: “Anh đừng giận nữa, tôi mở nhạc cho anh nghe, anh thả lỏng một chút.”

Hình Vân cảm động nhìn cậu, ra hiệu bảo cậu mở.

Tiết Doanh Song cầm điện thoại ra.

Vì vậy, giữa núi rừng yên tĩnh, bản nhạc “Nghe lời mẹ” thong thả vang lên.

“Vẫn nên nghe lời mẹ nhé, sau này hãy nói chuyện yêu đương ~” Tiết Doanh Song dùng ánh mắt khích lệ nhìn Hình Vân, ra hiệu Hình Vân hát theo, “Hãy nghe lời mẹ, đừng để bà ấy đau lòng ~ “

Hình Vân suýt nữa tức chết tươi.

*

Ngày hôm ấy, Hình Vân lại dẫn Tiết Doanh Song đến miếu Văn Khúc tinh quân mà lúc trước hắn từng đến.

Hình Vân gửi tiền nhang đèn, hai tay cầm hương, nhắm hai mắt thành tâm cảm tạ thần Phật: “Cảm ơn người đã phù hộ Tiết Doanh Song bình an đến trường thi, cũng cám ơn người đã phù hộ con lúc đó không bị chạm dây, tỏ tình trước kỳ thi của Tiết Doanh Song ảnh hưởng tâm trạng của em ấy… Cũng xin người tiếp tục phù hộ Tiết Doanh Song, để mỗi kỳ thi của em ấy đều có thể bình an khỏe mạnh… Nếu như người cũng quản chuyện tình yêu, cũng phù hộ con sớm cùng Tiết Doanh Song yêu đương nhé, con cầu xin ạ!”

Hắn niệm một sớ thật dài, lúc mở mắt ra phát hiện Tiết Doanh Song cũng cầm hương, nhắm mắt cầu khấn.

“Em cầu gì thế?” Sau khi ra khỏi miếu Văn Khúc tinh quân, Hình Vân hỏi Tiết Doanh Song.

Tiết Doanh Song dĩ nhiên nói: “Đương nhiên là cầu tôi thi cử thuận lợi, gần đây có nhiều kỳ thi quá, trong trường cũng phải thi, tháng tư còn thi đại học nữa.”

Hình Vân gật đầu.

Tiết Doanh Song vẫn chưa nói, thật ra vừa rồi, cậu còn cầu thần tiên phù hộ cho Hình Vân.

Phù hộ Hình Vân mạnh khỏe, cả đời bình an hạnh phúc.

… Đương nhiên, nếu như tiện thể phù hộ mẹ Tổng tài ném tờ chi phiếu một nghìn vạn vào mặt cậu, vậy càng hoàn mỹ.

*

Sau chuyến du lịch, cuộc sống lại trở về quỹ đạo.

Ngày đó sau khi về nhà, Hình Vân lại cãi nhau một trận với mẹ hắn trong điện thoại. Hình Vân nói điện thoại trong phòng, Tiết Doanh Song không nghe rõ, chỉ nghe một câu cuối cùng Hình Vân rống lên: “Con sẽ yêu em ấy cả đời! Mẹ dám để em ấy đi, con sẽ đợi em ấy cả đời!”

Tiết Doanh Song nghe xong kinh hãi, Hình Vân sao có thể như vậy chứ?

Một đời dài như vậy, Hình Vân tốt như thế, nhất định có thể gặp được người tốt hơn, làm sao lại chấp mê bất ngộ thế chứ?

Kết thúc cuộc gọi, Hình Vân ra khỏi phòng, lại nói với Tiết Doanh Song lần nữa: “Lời anh nói hôm đó không phải gạt em, em hãy thử cùng anh nhé, một năm cũng được, một tháng cũng được, một ngày cũng được, em không cần anh nữa, có thể vứt bỏ anh bất cứ lúc nào, anh không sao cả.”

Hình Vân nói đến nỗi quá đáng thương, Tiết Doanh Song lại càng cảm thấy Hình Vân chấp mê bất ngộ.

Cậu không đáng để Hình Vân yêu thích như vậy.

Cậu phải làm sao để Hình Vân hiểu rõ cậu chứ?

*

Lại vài ngày nữa, Tiết Doanh Song gặp mặt mẹ Hình Vân.

Hôm đó Hình Vân gửi tin nhắn đến, nói mình tối nay phải tăng ca, sẽ về nhà trễ một chút. Kết quả Tiết Doanh Song vừa về đến nhà, Mã Bội Loan đã tìm tới cửa.

Hôm nay Mã Bội Loan lên sân khấu vẫn ung dung quý phái như cũ, bà mặc một bộ đầm trắng, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai lớn, trên tay cầm một túi xách hàng hiệu, đứng ở ngoài cửa, khí thế tràn đầy.

Tiết Doanh Song vừa mở cửa, bà cũng không thèm liếc đến Tiết Doanh Song, tự mình đi vào. Bà quan sát trong nhà một vòng, hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng ngồi xuống sô pha.

Tiết Doanh Song lập tức bưng trà nóng cùng hoa quả lên, khách sáo nói: “Phu nhân mời dùng.”

Mã Bội Loan cũng không nhìn mấy món điểm tâm đó, hỏi thẳng: “Cho cậu bao nhiêu tiền, cậu mới bằng lòng rời khỏi con tôi?”

Tay Tiết Doanh Song run lên, tách trà đang định để xuống suýt nữa ngã đổ.

Đến rồi!

Chi phiếu đến rồi!

Động tác nhỏ của Tiết Doanh Song Mã Bội Loan nhìn thấy hết, bà lại hừ một tiếng: “Tôi khuyên cậu nhận rõ giá trị của mình.”

Tiết Doanh Song không nói lời nào, cắn răng giữ vững tinh thần.

Cảnh tượng này cậu đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần rồi, ai mà chưa tưởng tượng chứ?

Một quý phu nhân có tiền, dùng tiền nện vào mặt cậu buộc cậu rời đi, chuyện tốt như vậy ai mà không muốn chứ?

Bởi vì từng tưởng tượng quá nhiều lần, Tiết Doanh Song biết lúc này cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Đây là dịp để đàm phán, phải vững vàng!

Quả nhiên, Mã Bội Loan thấy cậu không nói lời nào, hiểu cậu không muốn ra đi. Mã Bội Loan nhìn chăm chăm cậu, nói: “Hình Vân từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều đau khổ, không dễ dàng mới có ngày hôm nay, làm sao tôi có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ làm tổn thương nó chứ?”

Thật sự là người mẹ tốt! Tiết Doanh Song mặt ngoài rất đau đớn, trong lòng thật mừng cho Hình Vân.

Mã Bội Loan lấy ảnh chụp từ trong túi xách, xếp trên bàn. Những tấm ảnh đó đều là thanh niên, nam nữ đều có, diện mạo đều hơn người.

“Đây đều là đối tượng người ta muốn giới thiệu cho Hình Vân, có ai trông không đẹp hơn cậu chứ?” Mã Bội Loan nói, “Mỗi người bọn họ gia thế bối cảnh đều tốt, trình độ học vấn cũng tốt, còn đa tài đa nghệ. Cậu có điểm nào qua được bọn họ?”

Đương nhiên là không!

Trong lòng Tiết Doanh Song quả quyết, nhưng vẫn lắc đầu.

“Năm trăm vạn, rời khỏi nó.” Mã Bội Loan ra giá.

“Không, ” Tiết Doanh Song nhịn nỗi xúc động muốn đồng ý, cắn răng nói, “Giữa bọn con sẽ không bị dao động bởi chút tiền ấy.”

Mã Bội Loan giống như nghe thấy một câu chuyện khôi hài gì đó, bật cười.

“Anh bạn, cậu quá non rồi.” Mã Bội Loan cười nói, “Bây giờ các cậu cho là tình yêu của mình độc nhất vô nhị, thời gian dần trôi, đối mặt với hiện thực nhiều rồi, mới phát hiện tình yêu hai người yếu kém đến nhường nào. Giá trị quan của các cậu giống nhau sao? Tầm nhìn giống nhau sao? Kế hoạch cho tương lai giống nhau sao? Bạn bè của nó cậu nói chuyện được sao?”

“Cậu có thể làm gì cho nó?” Mã Bội Loan nói, “Cậu không cho nổi, cậu chỉ có thể lấy từ nó mà thôi.”

Tiết Doanh Song hận mình lúc nãy không ghim âm cuộc đối thoại của mẹ tổng tài lại, mỗi ngày mở cho Hình Vân nghe.

Quá đúng luôn, bà ấy nói quá đúng, đây chính là điều Tiết Doanh Song vẫn một mực suy nghĩ.

Gia thế, trình độ cả tính cách của cậu không xứng với Hình Vân, kéo theo là mỗi chi tiết trong cuộc sống đều có thể phạm sai lầm.

Hình Vân quá xuất sắc, cậu không theo kịp, cậu đã định trước chỉ có thể sống phụ thuộc vào Hình Vân.

Mà một ngày nào đó Hình Vân sẽ nhận ra được mọi thứ.

“Sẽ có một ngày nó tỉnh ngộ, đến lúc đó cậu sẽ làm sao?” Mã Bội Loan hỏi.

Cậu không muốn làm sao cả, cậu chỉ không muốn Hình Vân bởi vì cậu, vuột mất người càng tốt hơn.

Tiết Doanh Song không nói lời nào, Mã Bội Loan cười khẽ một tiếng: “Năm trăm vạn chưa đủ sao? Được, nể tình cậu đã từng chăm sóc nó, một nghìn vạn.”

Năm trăm vạn không dao động được chúng ta, nhưng một nghìn vạn thì được.

“Con đã hiểu ý của ngài rồi, con sẽ ra đi.” Tiết Doanh Song dùng một giây để biểu hiện rằng cậu đã nhận rõ được thực tế, quyết tâm sửa sai, bày tỏ xong lập tức hai mắt sáng lên, “Cho nên là trước thuế hay sau thuế? Có thể kí hợp đồng cho tặng tài sản chứ?”

Mã Bội Loan: “…”

“Một nghìn vạn là đuổi được cậu, người nó nhìn trúng quả nhiên cũng chỉ là kẻ thấy tiền sáng mắt. Cũng được, dùng tiền nhìn thấu một người.” Mã Bội Loan xem thường cười khẩy, dứt khoát nói, “Sau thuế, hài lòng chứ?”

Hài lòng! Quá hài lòng luôn!

Cậu lấy năm trăm, năm trăm còn lại làm tiền cò cho Hình Vân!



~ Ruby: Editor không theo kịp mạch não của em thụ thì làm thế nào. Online chờ gấp! =))