Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 9: Đề nghị

Lâm Ngạo Thiên thong thả mặc quần áo lại rồi nhìn Tần Nguyệt Nhi. Cô cũng rất ngoan ngoãn, không quậy phá gì cả. Dù đêm qua cô cùng hắn trải qua bao ân ái mà đến giờ cô vẫn rất bình tĩnh, điểm này hắn rất thích.

- Em vào tắm đi, lát nữa sẽ có người mang quần áo đến.

- Vậy...anh ra ngoài cho tôi.

Lâm Ngạo Thiên lại cúi xuống định hôn cô lần nữa, nhưng lần này lại bị cô né tránh. Hắn cười cười nhéo má cô rồi mới chịu ra ngoài.

Nguyệt Nhi bước vào phòng tắm, dòng nước ấm đổ lên người khiến cô vô cùng dễ chịu. Cô vô thức giơ bàn tay mình ra lau chiếc gương. Trong gương là một cô gái khuôn mặt xinh đẹp, có điều cơ thể cô chỗ nào cũng có vết hôn đỏ ửng.

Nhìn thôi mà cô đã đoán ra đêm qua hai người mãnh liệt như nào? Thật xấu hổ khi lần đầu của cô lại bị tên đàn ông lạ cướp mất?

Lúc này cô cũng mang máng nhớ lại Tô Khải Kỳ, lúc đó anh ta mời rượu...sau đó cô ngất đi và... Ủa, vậy sao cô lại ở đây được ta, đúng là đau đầu quá đi.

Lúc đó, dì Cương - người giúp việc cho Lâm gia cũng đã hơn 50 năm rồi- đem một bộ đồ mới đến cho Nguyệt Nhi. Dì Cương đặt đồ trước cửa phòng rồi nói:

- Tần tiểu thư, mời cô thay quần áo. Ông chủ đợi cô dưới nhà để ăn sáng.

- Dì cứ để đó đi!

Nguyệt Nhi nói vọng ra rồi nhanh chóng tắm thật nhanh. Cô phải xuống hỏi lại Lâm Ngạo Thiên cho rõ ràng mới được.

Thay quần áo xong, Nguyệt Nhi bước xuống dưới lầu. Cô định hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ thì liền bị đánh gục bởi một bàn thức ăn vô cùng ngon miệng và thơm phức. Ow lần đầu tiên cô được nhìn thấy, quả đúng là người giàu có khác mà.

Cô tròn mắt nhìn những món ăn xi xỉ này. Mặc kệ ánh nhìn của Lâm Ngạo Thiên đang chăm chú nhìn cô, cô thong thả ngồi xuống ghế.

Nào là bò bít tết Waggu - một trong những thực phẩm đắt đỏ nhất thế giới. Tiếp theo là món cà ri Samundari Khazana - bao gồm các loạ hải sản quý hiếm. Đặc biệt còn có món tôm hùm Scotland. Nhìn thôi mà Nguyệt Nhi đã thấy thèm rồi, cô nghĩ thầm " Anh ta là ai mà giàu vậy ".

Bây giờ đối diện bàn ăn với cô chính là Lâm Ngạo Thiên. Hắn khẽ cong môi lên cười nhẹ khi thấy vẻ mặt " thèm ăn " của cô:

- Em cứ ăn tự nhiên!

- Vậy tôi không khách sáo nha.

Nói xong, Nguyệt Nhi cắm cúi vào ăn những món ăn xa xỉ đó. Ngon thật, trải qua đêm ân ái với người đàn ông lạ mà lại được bồi bổ như này, cô không hề hối hận chút nào. Lần đầu tiên cô được ăn món ngon thế này, nghĩ vậy cô cảm thấy thoải mái và ăn một cách tự nhiên hơn.

Nhưng cô không biết, ngay từ đầu đến cuối luôn có ai đó quan sát cô ăn. Lâm Ngạo Thiên từ phía đối diện bàn bước thẳng về phía cô. Hắn cúi đầu xuống, nở nụ cười tà mị:

- Tướng ăn của em xấu lắm đó!

Hắn cất giọng đầy gian xảo nhìn Nguyệt Nhi đang ăn. Lúc này cô ngẩng đầu lên nhìn hắn và nói:

- Tôi ăn thế nào kệ tôi...

- À, còn tướng ngủ của em cũng rất xấu!

Lần này, Tần Nguyệt Nhi lại cảm thấy xấu hổ hơn " Mình ngủ xấu như vậy sao? Không thể nào ". Cô suy nghĩ trong lòng. Bất giác ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, cô mới vội vã đứng dậy. Sắp trễ giờ làm rồi.

- Cảm ơn bữa sáng của anh, sắp trễ giờ làm rôi tôi phải đi đây. Chuyện hôm qua xảy ra do tôi uống nhiều rượu quá...mà tôi mới là người bị thiệt mà, anh cũng lợi còn gì. Coi như chúng ta hoà nha. Tôi đi đây, bye....

Nguyệt Nhi nói một tràng và không để Lâm Ngạo Thiên ngắt lời, sau đó cô vội vàng chạy ra khỏi bàn ăn để ra khỏi căn nhà này. Đột nhiên có một cánh tay lớn siết chặt lấy eo cô, ôm cô từ phía sau:

- Em đừng hòng đi đâu hết. Nếu muốn đi thì để tài xế của tôi đưa đi. Từ nay về sau, em phải Ở LẠI ĐÂY VỚI TÔI.

Một lời đề nghị bá đạo. À không, có thể nói là câu mệnh lệnh luôn. Nghe vậy, Nguyệt Nhi cô trố mắt lên, hắn ta nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho cô?

- Tại sao tôi phải nghe anh chứ.

Cô phản bác lại, cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Lâm Ngạo Thiên.

- Bởi vì...tôi đã thích em. Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời thì em biết tay đó.

Giọng nói của Lâm Ngạo Thiên bỗng sắc lạnh đến đáng sợ, nhưng sao đó liền trở nên dịu đang hơn khi hắn càng ôm cô thật chặt.

Còn Nguyệt Nhi cô thì đỏ mặt khi nghe câu trả lời của hắn ta. " Hắn thích mình sao???" Trong đầu cô lúc này vô cùng rối loạn. Tên đẹp trai nhà giàu này mà thích cô ư, không thể nào. Ngay cả Phó Thành còn bỏ rơi cô chứ huống chi là tên đàn ông mới chỉ được tình một đêm này.

Suy nghĩ thêm một lúc nữa, Nguyệt Nhi ngại ngùng trả lời hắn:

- Cho tôi thêm chút thời gian để suy nghĩ.

- Được, tôi sẽ đợi câu trả lời của em.

Giọng nói của hắn vô cùng bình thản, không có gì là vội vàng cả. Rồi hắn kéo cô lại gần mình và hôn nhẹ lên đôi môi cô. Lại hôn nữa sao, Tần Nguyệt Nhi xấu hổ cúi mặt xuống " Thật xấu hổ, sao mình lại để tên thối đó hôn chứ".