Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 1: Phó Thành về nước

Cô tên Tần Nguyệt Nhi, ước mơ của cô là trở thành nhà thiết kế của tập đoàn JS danh tiếng. Sau bao nỗ lực và phấn đấu, cuối cùng Nguyệt Nhi đã nhận được suất học bổng du học Mĩ.

Nguyệt Nhi rất rất vui vì từ lâu cô đã ao ước được du học, được học tập và mở mang tầm mắt của mình. Là một nhà thiết kế mà, điều cô mơ ước đâu có lớn lao lắm đâu?

Cùng thời gian đó, Nguyệt Nhi có quen một anh cùng trường, lớn hơn cô một tuổi . Họ tên đầy đủ của anh là Trần Phó Thành. Cô và anh ngay từ lần đầu gặp đã có ấn tượng với nhau, cả hai làm quen với nhau và yêu nhau sâu đậm, cuộc tình của hai người thật lãng mạn.

Nhưng khi Phó Thành nói là muốn đi du học để đổi đời, Nguyệt Nhi đã gác lại những ước mơ hoài bão của mình để nhường suất đi du học ấy cho anh. Với mong ước là anh sẽ thành công và trở lại tìm cô rồi cả hai sẽ sống hạnh phúc.

Trong suốt thời gian 3 năm anh Phó Thành đi du học, Nguyệt Nhi cũng tốt nghiệp đại học. Nhưng cô lại đỗ vào làm bác sĩ, đó không phải công việc mà cô mơ ước. Nhưng mà có sao chứ, cô làm tất cả là vì anh. Nhường suất du học cho anh cô không thấy hối hận chút nào. Thế là cô lao đầu vào nghành bác sĩ.

Ở bệnh viện thì luôn có những nữ bác sĩ ganh tị với Nguyệt Nhi. Chắc tại cô xinh đẹp và được nhiều bác sĩ nam mến mộ. Nhưng cô mặc kệ những lời nói đó, dù họ có nói xấu cô, cô luôn để ngoài tai. Hơn nữa bên cạnh Nguyệt Nhi cô vẫn còn cô bạn thân Du Hảo Niệm mà. Mỗi lần tan làm, cô đều đến chỗ Hảo Niệm chơi, cô lúc nào cũng kể về anh Phó Thành cho Hảo Niệm nghe. Nó chán ngấy lắm rồi nhưng vẫn cố nghe. Vì nó biết Nguyệt Nhi đang rất mong đợi anh Phó Thành.

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, sau ca trực đêm khiến Tần Nguyệt Nhi mệt mỏi không còn chút sức sống nào. Cô tận dụng ngày hôm nay để ngủ nướng, nào ngờ mới 8 giờ mà chuông điện thoại cô đã reo lên ầm ĩ. Cô cứ thế mà bịt tai lại, nhưng điện thoại càng reo nhiều hơn...

- Alo.

Cuối cùng Nguyệt Nhi đành lười biếng nghe máy. Cô mắt còn nhắm, tay thì cố với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, ngáp ngắn ngáp dài. Đầu dây bên kia chính là con bé Du Hảo Niệm lắm chuyện kia, chủ nhật mà cũng không tha cho cô. Nghe có vẻ giọng nó hớn hở lắm. Cô bạn này của cô được cái nắm bắt tin tức rất nhanh mà.

- Dậy đi, mình có tin vui nè.

- Gì...oáp...

Nguyệt Nhi còn đang ngáp ngủ, chán nản chờ đợi Du Hảo Niệm nói tin vui gì.

- Hôm nay anh Phó Thành của cậu về nước đó, còn không mau ra sân bay đón.

Nghe Du Hảo Niệm nói, Nguyệt Nhi dù đang ngáp ngủ cũng phải bật dậy. Cô không nghe nhầm đó chứ, Phó Thành của cô về nước sao?

- Thật sao, mà cậu nghe tin từ đâu vậy.

- Cậu đó Nguyệt Nhi, anh Phó Thành của cậu giờ đã là người vô cùng thành đạt rồi, nổi tiếng lắm đó. Cậu đúng là kém hiểu biết mà.

Thật, Nguyệt Nhi lúc nào cũng bận rộn với công việc bác sĩ của mình, làm gì mà có thời gian lên mạng cơ chứ. Hết ca trực rồi cô lại cắm đầu ngủ nướng, thật sự công việc này của cô rất vất vả.

Cúp máy, Nguyệt Nhi cười tủm tỉm. Cô nhanh chóng chạy vào phòng WC vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất, xong xuôi cô mới chạy ra. Mà cô không có bộ nào nhìn được hết, tại thường ngày vô cùng bận rộn làm gì có thời gian mà đi mua sắm chứ? Không giống cô bạn Du Hảo Niệm của cô, cả ngày chỉ ở nhà ăn với chơi, đúng là ông trời bất công quá mà. Loay hoay mãi cuối cùng Nguyệt Nhi mới chọn được cho mình được chiếc đầm vàng nhạt quyến rũ, nó giúp tôn lên nước da vốn đã trắng hồng của cô.

Khuôn mặt cô vốn đã đẹp sẵn rồi, ông trời ban cho cô vẻ đẹp đặc biệt mà ít ai sánh bằng, cô không cần dùng son phấn gì cả. Bởi cô sở hữu một đôi mắt rất đẹp, nó trong như nước vậy. Mái tóc cô đen dài và mềm mượt, cùng với đôi môi cô tuy không son nhưng nó vẫn luôn hồng.

Thế là cô tung tăng bắt taxi đến sân bay. Trong lòng cô thầm nghĩ chắc anh ấy rất nhớ mình, Phó Thành của cô cuối cùng cũng trở về rồi. Mà không biết cô diện váy như vậy anh ấy có nhận ra không nhỉ, có rung động không nhỉ? Bất giác cô khẽ mỉm cười, nụ cười thiên thần nay sẵn sàng đốt cháy bao ánh mắt của các chàng trai...