Hạnh Phúc Đến Từ Anh

Chương 1: Tang Lễ

Đau đớn đến tận xương tủy máu đỏ nhuộm cả chiếc váy trắng, bóng tối ập đến, cô không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.

Đến khi tỉnh dậy cô đã đứng tại nghĩa trang. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, những cơn mưa phùn tuy nhỏ nhưng vẫn ướt áo người đến đưa tiễn. Khung cảnh tang tóc bao phủ làm lòng người không khỏi xót xa.

Lâm Thiên Tuyết từng bước đi tới nơi có rất nhiều người mặc toàn đồ đen trên tay cầm dù, vẻ mặt ai nấy đều u buồn. Tiến đến càng gần cô càng nghe rõ tiếng khóc đau thương.

Những người đó cô đều quen biết.

Người đang khóc vật vã đó là mẹ cô, người bên cạnh an ủi ôm bà vào lòng nhưng khuôn mặt cũng đầm đìa nước mắt là Á Hân - bạn thân của cô.

Còn người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, dáng người cao ráo đầy phong độ đó là ba cô. Khuôn mặt ông đau khổ đang nhìn hình người con gái trên bia mộ mỉm cười. Ông không còn vẻ trang nghiêm như bình thường mà khuôn mặt trở nên hốc hác hằn rõ trên đôi mắt, có lẽ ông rất mệt mỏi.

Mà người trong hình đó không ai khác chính là cô: "Lâm Thiên Tuyết, hưởng dương hai mươi bốn tuổi".

Thì ra cô đã chết, mọi kí ức như ùa về.

Cô tận mắt thấy Hứa Vỹ cùng em gái cùng cha khác mẹ của cô đang ân ái trên chính chiếc giường của mình. Khi hai người họ phát hiện ra cô đang đứng ở cửa, Hứa Vỹ hoảng hốt mặc đồ vào đuổi theo cô.

Lâm Tiểu Phù cũng chạy theo nhưng để kéo Hứa Vỹ lại, không gì là chột dạ mà vẻ mặt còn vui sướиɠ mỉa mai.

Cô nhớ lúc đó Lâm Tiểu Phù nói rằng: "Lâm Thiên Tuyết mày cũng giống mẹ mày, đều bị đàn ông bỏ rơi".

Lúc đó bao sự kìm nén vì câu nói của cô ta mà bộc phát, cô điên cuồng lao vào cấu xé hai con người đó. Nhưng trong lúc ẩu đả cô đã bị một lực rất mạnh đẩy xuống cầu thang. Không biết trong hai người đó ai là người đẩy cô nữa, kết quả bây giờ là linh hồn cô đang ở đây.

Nhắc đến mới nhớ, cô xoay người tìm kiếm hai kẻ khốn nạn đã hại cô chết, còn có bé con của cô nữa. Vừa quay sang cô đã thấy được người chồng mà cô hết mực tin tưởng, lúc này đây Hứa Vỹ đang đứng đó với khuôn mặt đau khổ. Lâm Thiên Tuyết cảm thấy khinh thường, giả mèo khóc chuột sao?

Liếc sang một bên là Lâm Tiểu Phù và Đồng Ánh mẹ cô cũng đang đưa tiễn, thật là có lòng. Còn có ông bà nội và cả gia đình bên chồng cô Tần gia đến dự đầy đủ, chỉ thiếu một người mà thôi, không biết người ấy sẽ như thế nào khi biết tin cô chết?

Mọi người từ từ chia buồn sau đó ra về.

Bỗng nghe một tiếng động vang lên "bốp", chẳng những cô hoảng hốt mà tất cả ai có mặt nơi đó đều bất ngờ. Người bị tát đó là Hứa Vỹ, người vừa ra tay không ai khác chính là mẹ của cô. Hiện trường đám tang hỗn loạn khi mẹ của Hứa Vỹ lao vào đẩy mẹ cô ra, chỉ còn nghe tiếng gào khóc nức nở của mẹ.

"Mày trả Thiên Tuyết lại cho tao. Tao không tin con bé tự nhiên ngã lầu, phải có lí do!"

"Mày trả lời đi? Tại sao con bé lại chết bất ngờ như vậy?"

Cô luôn nghĩ mẹ là người hiền lành, năm đó biết ba nɠɵạı ŧìиɧ bà chỉ im lặng đòi li hôn rồi đi Mỹ, không ồn ào, không làm loạn mà giờ phút này bà lại trở nên như vậy. Thì ra bà thương cô đến thế.

Vậy mà lúc còn sống cô luôn trách bà không quan tâm, bỏ cô lại ra đi một mình. Dù sau này cô lớn bà hay về thăm nhưng cô rất lạnh nhạt với bà, cô cũng nghe lí do bà không đưa cô theo vì lúc đó cô còn nhỏ, ông bà nội không cho mang đi. Đến khi lớn, một lần phát hiện ba uống say cầm hình mẹ, ông thều thào rất nhỏ:

- Anh rất nhớ em, Nhã Cầm.

Lúc đó cô đã biết ba rất yêu mẹ, một mực không cho mẹ ôm cô đi vì ông biết như thế mới có thể gặp lại bà. Sau khi li hôn, vì là người con có hiếu nghe lời ông bà nội nên ông mới lấy Đồng Ánh, cũng là nhân tình một đêm say rượu của ông. Nghe đâu lúc đó bà ta mang thai Lâm Tiểu Phù và tìm đến nhà ông. Vì sợ mất mặt nên ba cô đã rước bà ta vào cửa. Khi cô lên mười tuổi bà ta sinh thêm cho Lâm gia một đứa con trai là Lâm Tuấn Kiệt.

Từ đó địa vị trong nhà bà ta được củng cố còn địa vị của cô rớt giá thảm hại. Sự cưng chiều của ông bà nội đều không còn dành cho cô nữa mà đều tập trung vào chị em con của Đồng Ánh. Về ngôi nhà đó cô như người thừa, dù ba rất thương cô nhưng ông đi công tác triền miên, công việc bận bịu nên ông không bao giờ biết được ở nhà cô phải chịu ghẻ lạnh như thế nào.

Ông ôm mẹ vào lòng cũng bị bà đánh đấm không thương tiếc.

- Ông buông tôi ra, tôi sai rồi, tôi không nên để Thiên Tuyết ở lại với ông. Nếu tôi đưa nó theo thì bây giờ con bé đã không chết thê thảm như vậy!

Có lẽ do quá mệt mỏi nên bà đã ngất đi trong tiếng khóc nghẹn ngào. Cô chạy đến ôm bà vào lòng, muốn nói với bà:

- Mẹ ơi, con ở đây, con không đi đâu hết, mẹ đừng khóc, đừng đau lòng nữa.

Nhưng cô không chạm vào bà được, mọi người ôm bà rời đi, nơi nghĩa trang vắng lặng chỉ còn mình cô.