Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

Chương 45: Người Đến

Sắc mặt Bạc Nhược thoáng chốc liền thay đổi, bởi lời mà Phổ Trắc nói không hề sai. Người có lỗi với cô không phải anh ta mà là Vô Kỵ, đứng trước lợi ích, anh thà rằng để cô chịu ba nhát dao cũng nhất quyết không để mình thiệt thòi.

Lời của Phổ Trắc nói đã thức tỉnh chính Bạc Nhược, lại tựa như lưỡi dao bóc trần dáng vẻ bình tĩnh, ung dung của cô. Ba năm nay có Tiểu Hoạ, cô rất ít khi rơi nước mắt, phải nói là không dám khóc, bởi cô sợ một khi khóc rồi cô sẽ biến thành một con người yếu đuối, khi ấy Tiểu Hoạ sẽ dần dần rời xa vòng tay cô.

Nước mắt thoát khỏi sợ khống chế của Bạc Nhược, rơi xuống. Phổ Trắc tuy đứng cách cô khá xa, nhưng nhìn thấy rất rõ giọt nước mắt lóng lánh rơi trên gương mặt nhỏ nhắn. Trong ấn tượng của anh ta, Bạc Nhược là người phụ nữ rất mạnh mẽ, ngoại trừ ngày hôm ấy anh ta đâm cô ba nhát dao thì chưa từng thấy cô khóc. Có lẽ hôm ấy, Bạc Nhược khóc không phải vì vết thương trên cơ thể, mà là khóc vì sự tàn nhẫn, ích kỷ của người đàn ông đó.

Phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn sẽ bị đánh đổ bởi dáng vẻ hờ hững, lạnh nhạt của người đàn ông mà họ yêu nhất.

“ Phổ Trác, anh muốn làm gì tôi, gϊếŧ tôi ư ? ”.

Cơn đau qua đi, Bạc Nhược nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Hiện tại, kẻ giam giữ cô chỉ đơn giản là một Phổ Trắc cô quen biết, chỉ một chút nữa thôi, kẻ tới có thể là người đứng đầu tổ chức HM, khi ấy Bạc Nhược cô dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể chạy trốn.

“ Không hề. Tuy tôi không nợ cô, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với cô. Vậy nên lần này cô bị bắt, tôi nhất định vẫn sẽ giữ mạng cô lại, hơn nữa còn cho cô bình an rời đi. Nhưng trước hết, cô phải giúp tôi có được một thứ ”.

Phổ Trắc lúc này mới tiến đến chỗ của Bạc Nhược. Anh ta dùng bật lửa, đốt cháy tờ giấy đang cầm trên tay, rồi thả vào thùng lửa dưới chân Bạc Nhược, lửa đang cháy rất nhỏ bỗng bùng lên rất to. Cơ thể bắt đầu trở nên nóng ran, mồ hôi thi nhau đổ đầy trên trán.

“ Là thứ gì ? Anh không thả tôi ra sao tôi có thể giúp anh lấy đồ ? ”.

Bạc Nhược mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn sợi dây đang treo mình lên, nó sắp bị ngọn lửa phía dưới làm đứt đến nơi. Tuy Phổ Trắc đã cho cô một lời đảm bảo rằng anh ta sẽ không động đến mạng cô, nhưng Bạc Nhược vẫn chẳng hề an tâm.

“ Cô không cần làm gì hết bởi sẽ có người vì cô mà đến ”.

“ Nếu muốn dùng tôi để uy hϊếp Helen thì anh nhầm rồi ”.

Quan hệ giữa cô và Helen chưa thân đến mức để hắn phải liều mình chạy đến đây để cứu cô. Hơn nữa công việc của hắn rất bận, dù có biết cô đang gặp nguy hiểm cũng không thể đến được.

Đối với câu nói này của Bạc Nhược, Phổ Trắc chỉ cười trừ.

“ Helen không đáng nói, người đáng nói là Vô Kỵ ”.

“ Một người đàn ông vì lợi ích đến con mình cũng nhẫn tâm gϊếŧ chết, anh nghĩ anh ấy sẽ vì tôi mà đến đây ? Phổ Trắc, anh quên rồi sao, tôi đối với anh ấy không quan trọng bằng lợi ích ”.

Bạc Nhược cười nhạt. Lời nói ra vốn thật bình thản, nhưng tại sao trái tim lại đau đến tê dại. Cô nhìn thẳng vào Phổ Trắc, ý cười nơi đáy mắt bỗng trở nên bi thuơng đến đau lòng.

“ Vậy thì cứ chờ xem. Tôi và cô cùng nhau cá cược, nếu trong vòng mười lăm phút nữa, Vô Kỵ không đến, tôi sẽ thả cô đi. Còn nếu như anh ta đến, cô phải phối hợp với tôi đến khi tôi đạt được món đồ mà tôi cần lấy ”.

Cuộc giao dịch trông có vẻ đơn giản, nhưng ở trong lòng Bạc Nhược lại trở nên nặng nề. Trước nay, cô đều không dám đoán vị trí của mình ở trong lòng anh bởi vì một khi đoán ra được, bản thân sẽ lại chịu tổn thương, vốn tưởng rằng mình đứng trong trái tim ấy ở một nơi rất cao, rất quan trọng nhưng thật chắc lại không bằng một hạt cát đứng trước sa mạc rộng lớn.

“ Thế nào, không dám cược ? ”.

Phổ Trắc thấy cô im lặng, anh ta cười khểnh, bắt đầu kích động Bạc Nhược.

“ Không cần cược nữa, người đã đến rồi ”.

Cửa phòng được mở ra, Vô Kỵ chậm rãi tiến vào. Lần này đến đây, anh không đi cùng Diễn Phong, một thân một mình rấn vào nguy hiểm nhưng vẫn mang theo ngữ khí bức người. Vô Kỵ vừa bước vào, thản nhiên đáp lại lời Phổ Trắc, ánh mắt trước sau vẫn đặt lên người Bạc Nhược.

“ Vô tổng không phải ba năm trước đã tuyên bố rời khỏi giới hắc đạo sao ? Lần này tới đây cứu người, dường như không ổn lắm. Quy tắc giữa hắc đạo và người ngoài giới, anh không phải không biết ”.

Quy tắc chính là hai bên không được can thiệp lẫn nhau. Việc trong giới hắc đạo người ngoài tuyệt nhiên không được nhúng tay vào. Giống như việc ngày hôm nay, cô bị Phổ Trắc bắt giữ, Vô Kỵ không có tư cách cứu người.

“ Vậy sao ? ”.

Vô Kỵ mím chặt môi. Tầm mắt rơi trên người Phổ Trắc. Người đàn ông này anh biết, hơn nữa là biết rất rõ. Ba năm nay Vô Kỵ cho người đi tìm kiếm phát hiện anh ta đã trở thành người của tổ chức HM, anh là người ngoài giới không tiện động thủ gϊếŧ người. Nhưng hôm nay, cơ hội đã đến trước mắt. Anh nhất định phải gϊếŧ được Phổ Trắc, hoàn trả mạng sống đứa con còn chưa kịp hình thành hình người của anh.

“ Vô tổng phải chăng muốn quay lại thế giới giang hồ nguy hiểm ? ”.

“ Ba năm trước, tôi có thể vì cô ấy mà rời xa nguy hiểm. Vậy thì ba năm sau tôi nghiễm nhiên có thể vì cô ấy mà quay lại thế giới nguy hiểm kia ”.

Vô Kỵ khẽ cười. Dứt lời, anh liền âm thầm quan sát nét mặt của Bạc Nhược. Từ khi anh bước vào, cô không hề nói gì, rất im lặng. Đôi mắt to tròn cụp xuống, nhìn ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội ở dưới chân.

“ Quả nhiên J vẫn là người phụ nữ có thể đả động đến Vô tổng ”.

“ Thả cô ấy ra đi. Chủ thượng của câc người không hề muốn động vào cô ấy đâu ”.

Phổ Trắc nheo mắt, bất giác cảnh giác Vô Kỵ. Anh ta mang tiếng là trợ thủ đắc lực của chủ thượng, còn không biết chủ thượng là ai, hình dáng ra sao. Dựa vào câu nói kia của Vô Kỵ, ắt hẳn anh biết được người đứng phía sau tổ chức HM khiến Phổ Trắc có chút bất ngờ.

Trước khi bắt Bạc Nhược, anh ta chỉ được dặn dò là không được lấy mạng cô, phải dùng Bạc Nhược như một công cụ để đổi lấy đồ cần lấy. Dù không có lời dặn dò kia, Phổ Trắc cũng chưa từng có ý định muốn động đến tính mạng Bạc Nhược.

“ Nếu anh đã biết chủ thượng của tôi là ai, vậy thì cũng biết rõ chỉ cần anh để đồ lại, tôi sẽ thả người đi ”.

Vô Kỵ bật cười thành tiếng, đáp lại.

“ Đồ chủ thượng các người muốn là mạng của tôi. Nhưng thật đáng tiếc, món đồ này tôi không cho được bởi vì tôi còn phải sống để bảo vệ cô ấy ”.