Đã hơn mười hai giờ khuya, trong thư phòng của Liên gia gia vẫn còn vang vẫn giọng nói khàn lạnh nghiêm nghị.
"Sau khi thu tóm được Cố Thị thì chấm dứt với cô ta luôn đi..."
Liên Trữ Hào im lặng một lúc, không phải vì hắn e sợ trước mặt Liên lão gia mà là hắn đang suy nghĩ tâm tư của mình.
Đối với hắn mà nói Cố Mạt Ly là người khó có thể xa là xa được, từ khi nào không biết mà Liên Trữ Hào đã xem trọng người phụ nữ này đến như thế, gọi là tình yêu hay mối quan hệ lợi ích cũng không phải...mỗi khi nghĩ đến chuyện Cố Mạt Ly rời đi thì lòng hắn không thể an ổn được một giây.
"Kết hôn rồi...thôi thì cứ vậy đi"
"Trữ Hào..con bị gì vậy ? Lý Tâm Vi thì sao ?"
"Con hiện giờ chỉ muốn Cố Mạt Ly thôi...ba cũng thôi làm khó dễ cô ấy một chút đi"
Liên Trữ Hào chỉ điềm đạm nói xong rồi lập tức rời đi để lại cơn giận lạnh buốt của Liên gia gia.
...
Trong phòng ngủ, Cố Mạt Ly ngủ say trông thật xinh đẹp đến mê mệt lòng người.
Liên Trữ Hào ngồi xuống cạnh cô, bàn tay vô thức sờ lên khuôn mặt mịn màng nhỏ gọn kia mà khoé môi tự giật cười nhẹ nhàng.
*"Ly Nhi...có th**ể em sẽ ghét anh, thậm chí là hận anh nhưng không sao...cả đời này em thế nào cũng phải ở cạnh anh..."*
Thâm tâm thầm nghĩ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một nụ hôn buốt lạnh mang đậm sự yêu thương khó tả đối với một người khô khan về tình yêu như hắn thì cô gái như Cố Mạt Ly chính là từ khoá khó giải của hắn.
...
Sáng hôm sau, Cố Mạt Ly tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Hai mắt trợn tròn hốt hoảng vội vàng bước xuống giường nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới hơn bảy giờ sáng.
Liên Trữ Hào từ phòng tắm đi ra từ lúc nào không hay biết khiến cô giật mình nhìn hắn.
"Sao anh không gọi em..."
"Nhìn em ngủ ngon như thế...anh không nỡ"
Nụ cười ma mị chứa một sức hút khó cưỡng làm cho người khác u mê mà tiến gần lại một tên yêu tinh như hắn...Cố Mạt Ly khẽ cười rồi ôm lấy hắn nói.
"Trữ Hào...ba anh dường như không thích em cho lắm, không lẻ vì năm đó em đào hôn sao ?"
"Ông ấy tính khí lãnh đạm vốn không phải kiểu thân thiện gì...đừng nghĩ nhiều, từ từ ông ấy sẽ đối tốt với em thôi"
"Ừm...chỉ cần có anh thì bất cứ chuyện gì em cũng sẽ không ngại"
Một câu nói dứt khoác từ chính miệng Cố Mạt Ly thốt ra khiến hắn giật mình, trái tim khô lạnh kia phút chốc rung động lại có một thứ gì đó như sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo kia.
Bàn tay to lớn ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé kia vào lòng giống như chỉ cần buông ra thì sẽ bị gió thổi đi mất vậy...có lẻ hắn đã biết được người phụ nữ này có vị trí đặc biệt thế nào trong lòng hắn.
____________________________
Ở biệt thự Cố Gia.
Diệp Túc Kinh mang một túi trái cây đến thăm lão gia gia và Cố phu nhân khiến cả hai người kia cũng kinh ngạc không ít.
"Bác Cố cháu đến thăm hai bác sẵn tiện tìm Mạt Ly có chút chuyện"
"Cái này..Mạt Ly bây giờ cháu cũng biết tình hình..."
"Vậy cô ấy thật sự ở nhà của Liên Trữ Hào rồi sao.."
"Ừm.."
Bàn tay siết chặt tuy khuôn mặt không đổi sắc nhưng cũng chẳng lộ rõ nét vui vẻ trên mặt. Cố phu nhân tiện thể mời hắn vào nhà cho đúng lễ nhưng hắn nhanh vội chặn miệng rời đi ngay.
"Vậy cháu về trước đây...lần sau sẽ ghé thăm hai bác"
"Ừm..cháu về cẩn thận nhé"
Cố gia gia lắc đầu nhìn bóng dáng chiếc xe kia rời đi trong lòng không khỏi bất an thở dài ra tiếng...Cố phu nhân cũng cảm giác lo âu nhìn sang chồng mình.
"Không biết chuyện gì sẽ đến nữa đây..."