SÂN VẬN ĐỘNG THÂM VIÊN.
Wison đang ngồi thưởng thức vị trà hương mật vào buổi sáng trong lành, người đàn ông mặc bộ vest thoải mái được thiết kế không quá cầu kì nhưng không kém phần lịch lãm của một doanh nhân thành đạt.
"Wison..người ta thật sự muốn gặp anh mà"
"Chẳng phải bị Liên Trữ Hào đá nên mới tìm tôi à ?"
Dương Tịch bên cạnh dùng khuôn mặt ương ước nước mắt lại tỏ ra tội nghiệp nhìn Wison, cô ta là một người mẫu hiện tại cũng rất có tiếng tăm trong giới. Cô ta đã biết Wison từ khi ở nước ngoài nên đã lập tức bám lấy hắn không rời..nhờ khuôn mặt lẫn ngoại hình không tệ cô ta nhanh đã có thiện ái của Wison ...trở thành người mẫu chính trong tất cả sàn catwalk nổi tiếng ở Châu Á và trong nước.
Dạo gần đây, Wison không gọi cô ta thậm chí còn thấy chán nãn không muốn gặp nên danh tiếng cô ta ngày càng tuột hạng ngay cả quản lí cũng cảm thấy bực bội khi đối mặt với cô ta.
Với địa vị và quyền lực thì Wison không thua gì Liên Trữ Hào nhưng vấn đề trong nước thật sự không vượt nỗi Liên Trữ Hào bao nhiêu. Dương Tịch là người mê tiền nên đương nhiên thấy ai có lợi thì đi theo thôi....
"Không..không có, em và anh ta chỉ là bạn thôi.."
"Loại phụ nữ gọi là đến thì mau chán lắm"
Wison thẳng thừng hút một hơi thuốc điềm đạm nói với cô ta không một chút ngại ngùng, đối với kiểu phụ nữ như Dương Tịch thì hắn thật sự gặp không ít...chán đến tận cổ rồi cũng nên.
Lúc này, một người phụ nữ chậm rãi bước vào... thần sắc bình tĩnh lại mang vẻ lạnh lùng khϊếp đảm nói, lại không để ý đến sự có mặt của Dương Tịch.
"Wison ...ngày kia tôi và mẹ tôi sẽ về nước, anh trả hộ chiếu cho tôi đi"
"Tôi nói sẽ cho em đi sao ?"
"Anh đã hứa chỉ cần tôi phá thai là sẽ đáp ứng bất kì yêu cầu nào của tôi rồi mà...không phải sao ?"
Giọng nói tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt mong manh đó lại hiện lên sự yếu đuối oán hận đẫm nước mắt nhưng không dám rơi xuống, kìm nén đến đỏ hoe khoé mắt.
"Ra ngoài"
Wison lạnh lùng quát, Dương Tịch không biết nói ai nhưng thời khắc này cô ta cảm nhận được Wison đang tức giận cực độ liền im lặng nhanh như gió rời đi.
....
Trong không gian tĩnh lặng chỉ mỗi ngọn gió thổi hiu hiu giữa hai con người vô tình vô cảm ở đó.
Triệu Mạn Yên cười lạnh, bàn tay run rẫy không biết nói làm sao cho hợp tình hợp lí...con người hắn ngang ngược lại không thích cãi cọ...nếu hôm nay cô khăng khăng rời đi thì không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì để cô đau khổ nữa.
"Tôi đã nói sẽ đáp ứng yêu cầu của em...nhưng không có nghĩa tôi để em rời khỏi tôi"
"Tại sao ?...tại sao cứ phải ép buộc tôi bên cạnh anh ?"
"Bởi vì...em là của tôi, dù là món đồ bị hư và vứt đi thì cũng mãi mãi thuộc quyền sở hữu của tôi mà thôi"
"Giả Thước...anh có từng yêu tôi không ?"
Nước mắt của Triệu Mãn Yên không kìm nén được mà tuôn rơi thành dòng trên khuôn mặt bé nhỏ yếu ớt vô cùng.
Giả Thước là cái tên thật còn "Wison" chỉ là một biệt danh ở nước ngoài người ta hay gọi hắn.
Wison ngẫn người, nét mặt lạnh lẽo kia không hề đổi sắc nhìn cô từng dòng lệ thay nhau rơi xuống, hắn thật sự muốn ôm cô...muốn lau đi những giọt nước mắt kia nhưng...
"Mạn Yên.."
"Nhưng tôi thì từng yêu anh...yêu anh hơn sinh mệnh của bản thân, tôi từng chứng kiến anh lên giường với bao nhiêu cô gái khác nhưng vẫn gượng cười như một con ngốc không biết gì...tôi luôn nghĩ chỉ cần có một đứa con ít nhất có thể níu kéo anh lại nhưng...anh còn không bằng cầm thú cả con mình cũng vứt"
Triệu Mạn Yên vừa tức vừa khóc ngã quỵ xuống khóc không ngừng, bàn tay run rẫy thậm chí không thể đưa lên mà lau nước mắt nữa.
Mọi ấm ức trong bao năm qua cô chịu đựng thật sự là không ít, đối với hắn cô như một trò chơi tuỳ ý đùa cợt bất cứ lúc nào. Tim cô như vỡ ra từng mảnh đau chưa bao giờ có...
"Mạn Yên..đừng khóc, anh xin lỗi...chúng ta cùng về nhà được không ?"
Wison cuối người xuống ôm lấy thân thể mỏng manh yếu đuối vào lòng, giọng nói ngọt ngào lại dịu dàng kì lạ khiến Triệu Mạn Yên cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
"Tôi chỉ xin anh...tha cho tôi, tha cho gia đình tôi thôi được không ?"
"Mạn Yên..em thật sự chán ghét anh đến thế sao.."
"Tôi không ghét anh...chỉ là tôi sợ anh"