Ở Liên Trạch - vinh thự lớn của Liên Gia.
Liên Trữ Hào vừa đi vào đã bị Liên phu nhân kéo lại nói thì thầm mãi chuyện của cô gái đó.
"Trữ Hào..con có nghe mẹ nói không đấy"
"Mẹ..con sẽ báo đáp nếu gặp lại cô ta được rồi chứ"
"Cái thằng ranh này.."
Liên Tiểu Như trên lầu đi xuống, sắc mặt hơi kém đi lại chỗ của Liên Trữ Hào.
"Anh hai..em đến chỗ anh ở vài ngày được không"
"Sao vậy ?"
"Ba cứ bắt em phải đến gặp Nam nhị gia gì đó.."
Liên Tiểu Như vừa nói lại càng uất ức không thôi, dù là rất giận nhưng cũng không dám lớn tiếng ầm ỉ. Cô thật sự không muốn đến mấy buổi xem mắt thế này...
"Không được...nếu ba biết thì không chỉ là em xem mắt cậu ta không đâu"
"Nhưng mà..thôi được rồi, dù sao cũng là xem mắt"
Cô bé chịu thua, khuôn mặt bực tức không nói nên lời chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống sofa cùng Liên phu nhân ăn trái cây cho đỡ giận.
Liên Trữ Hào đột nhiên nhận được một cuộc gọi, nét mặt nghiêm nghị khó ưa phút chốc tan đi mà lại nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười thần bí.
"Nhớ tôi sao ?"
"Tôi có chuyện muốn nói với anh.."
Người con gái giọng nói mượt mà khiến hắn bị động tâm không khỏi mỉm cười nói tiếp.
"Tôi qua đón em..em ở đâu ?"
"Không cần..tôi ở công viên MaLa chờ anh"
Dứt tiếng thì máy cũng tắt, Liên Trữ Hào vội vàng rời đi mà không nghe thấy Liên phu nhân hỏi gì, chưa bao giờ Liên phu nhân nhìn thấy con trai mình nhận được một cuộc gọi mà vui như ăn tết vậy...thật là kì lạ.
Tại công viên Mala.
Cố Mạt Ly ngồi một mình thờ thẫn trầm luân, từ ánh mắt như có chút gì đó long lanh như nước mắt động lại một lúc.
Trước mặt cô lúc này, một chiếc Lamborghini cực kì sang trọng màu đen đỗ trước mặt cô. Người đàn ông cao lớn mang nét quyến rủ mê người đối diện nhìn cô thật là yêu nghiệt.
"Nhớ tôi đến vậy sao.."
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện.."
"Chuyện gì ?"
"Anh..anh..anh có thể giúp..Cố Thị trong tình trạng hiện giờ không ?"
Trong lĩnh vực kinh doanh như Liên Trữ Hào thì sao có thể không biết Cố Thị đang gặp một rắc rối lớn về tài chính chứ...hắn đã biết trước được nên cũng chẳng ngạc nhiên gì.
Quyết định cô gặp và xin giúp đỡ của Liên Trữ Hào mà không phải ai khác một phần là do ba cô đã nói.
Với tình trạng bây giờ chỉ có Liên Thị mới có thể cứu vớt được ông, mối hôn ước năm đó nếu có thể liên kết lại thì tất cả sẽ được giải quyết một cách tốt nhất.
"Ồ..là chuyện này sao"
"Phải..tôi biết là chuyện năm đó tôi đào hôn là sai tuy vậy tôi cũng biết lỗi rồi..anh có thể.."
"Cưới em ?"
Khuôn mặt Cố Mạt Ly ngượng ngùng, thật sự cô rất muốn quay về ngay lập tức, tên này làm sao có thể..
"Được thôi..dù sao tôi cũng có chút hứng thú với em"
Cố Mạt Ly có phần giật mình nhìn lại hắn, không nghĩ một kiểu ngạo lạnh lùng như Liên Trữ Hào lại đồng ý cuộc hôn nhân thương mại này.
"Tôi đưa em về.."
Giọng nói người đàn ông này dịu dàng đến lạ thường lại có chút gì đó khá đáng ghét, Cố Mạt Ly né tránh ánh mắt của hắn..giọng điệu hơi khàn.
"Tôi có thể tự mình về.."
"Khuya như vậy mà muốn về một mình ?"
Cố Mạt Ly chưa kịp phản ứng thì Liên Trữ Hào đã thô lỗ bế cô vào xe đóng cửa thật mạnh.
Tên này thật là chẳng bao giờ tử tế nỗi...
Cả một đoạn đường về không ai nói gì, Liên Trữ Hào cũng vậy..ung dung thản nhiên.
Xe dừng lại trước một căn vinh thự vô cùng lớn sang trọng, Cố Mạt Ly giật mình nhìn hắn lần nữa.
"Đây không phải nhà tôi"
"Là nhà tôi..sau này em sẽ sống ở vinh thự Mãn La này với tư cách là Liên thiếu phu nhân"
"Tôi.."