Lâm Dĩnh Nhi nhìn thấy phản ứng của trợ lý trường quay, biết mình thất thố, bèn lập tức thu hồi cảm xúc, một giây sau trở lại như ban đầu, dịu dàng mỉm cười với tên trợ lý trường quay kia: "Ok."
Tên trợ lý trường quay thấy cô ta thay đổi đáng kinh ngạc như vậy, sững người ngay tại chỗ, quên cả đáp lại.
Lâm Dĩnh Nhi đi ra khỏi sân, tới trước mặt đạo diễn, dịu dàng ấm áp hỏi: "Đạo diễn, tôi cảm thấy cảnh quay vừa rồi không được tốt cho lắm, ta quay lại một lần nữa có được không?"
"Tôi cảm thấy không tệ, không cần quay lại."
Lâm Dĩnh Nhi lại làm nũng áp sát người vào đạo diễn: "Đạo diễn, tôi muốn quay tốt hơn chút nữa."
Đạo diễn biết mục đích của cô ta, thấy cô ta kiên trì như vậy nên cũng nể mặt: "Được rồi."
"Chúng ta sẽ quay lại cảnh vừa mới quay xong kia."
Tô Mộc đang định rời đi, khi nghe được thông báo này, không khỏi nhíu mày liếc nhìn Lâm Dĩnh Nhi một cái, vừa vặn thấy được ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô ta.
Tô Mộc đi lên sân, Lâm Dĩnh Nhi cũng đi tới. Khi tới gần cô, cô ta nói nhỏ bên tai cô: "Ban nãy tôi nhất thời không để ý nên mới để cô nhân cơ hội. Chờ lát nữa tôi sẽ cho cô biết thế nào là diễn xuất."
Lâm Dĩnh Nhi kiêu ngạo đi qua người cô, tư thế hệt như kẻ chiến thắng.
Sau khi hai người đứng vào vị trí, sau khi thư ký trường quay hô bắt đầu, diễn viên trên sân lại tiến vào nhân vật.
Lâm Dĩnh Nhi rất tin tưởng lần này cô ta có thể áp chế được Tô Mộc, lấy lại được thể diện, tiện thể dạy cho nhân vật phụ kia một bài học.
Chẳng qua sau khi hai người tiến vào nhân vật, Lâm Dĩnh Nhi đã định dùng khí thế đè ép Tô Mộc.
Tiếc rằng cô ta tính nhầm rồi, sau khi Tô Mộc bắt đầu tiến vào nhân vật thì cô đã bắt đầu ảnh hưởng Lâm Dĩnh Nhi. Lâm Dĩnh Nhi lại lần nữa đi theo sự dẫn dắt của cô, mà chính bản thân Lâm Dĩnh Nhi còn không biết.
Nhân viên bên ngoài thấy cảnh này, lại ngầm bàn tán với nhau.
"Lâm Dĩnh Nhi lại bị người kia áp chế rồi."
"Lúc trước một lần thì tôi tưởng là trùng hợp, nhưng giờ xem ra không phải."
Đạo diễn nhìn Lâm Dĩnh Nhi bị người ta áp chế hoàn toàn trên màn ảnh, mày chau lại, rồi nhanh chóng đưa mắt sang nhìn Tô Mộc. Nữ diễn viên này, bất kể là vẻ bề ngoài hay diễn xuất đều không tệ, trông không giống người mới chút nào.
Trong sân, khi Lâm Dĩnh Nhi nhận ra mình lại bị Tô Mộc dẫn dắt, sắc mặt sa sầm đáng sợ. Nhưng vừa hay cảm xúc của nhân vật mà cô ta diễn lại đang cần hiệu quả như vậy.
Đạo diễn ngồi trước màn hình rất hài lòng nhìn vẻ mặt của hai người, chỉ cảm thấy lần này Lâm Dĩnh Nhi diễn tốt hơn lần trước nhiều.
Lâm Dĩnh Nhi sao có thể cho phép mình bị mất mặt thêm lần nữa, bèn đọc sai luôn lời thoại, làm cho mình có cơ hội được diễn lại.
Quả nhiên, sau khi cô ta nói sai lời thoại, bên phía đạo diễn hô tạm dừng.
Đạo diễn chỉ cảm thấy đáng tiếc, đã đến phút cuối cùng rồi mà không ngờ lại đọc sai lời thoại.
Lâm Dĩnh Nhi áy náy nói lời xin lỗi với đạo diễn và nhân viên xung quanh: "Xin lỗi, xin lỗi."
Đạo diễn khoát tay: "Quay lại lần nữa."
Lâm Dĩnh Nhi quay đầu, khi nhìn Tô Mộc thì trong mắt cô ta đã không hề che giấu sự chán ghét của cô ta dành cho Tô Mộc.
Chết tiệt, cô ta không tin cô ta lại không bằng một diễn viên đóng vai siêu phụ.
"Bắt đầu." Thư ký trường quay lại hô lên, diễn viên lại tiến vào trạng thái.
Lần này Lâm Dĩnh Nhi đã rất đề phòng Tô Mộc, nhưng lại bất giác bị cô dẫn dắt. Khi Lâm Dĩnh Nhi nhận ra không tốt, lại lập tức khiến cho mình mắc lỗi, kéo bản thân ra khỏi vòng luẩn quẩn kia.
Lâm Dĩnh Nhi lại lập tức nói lời xin lỗi với nhân viên và đạo diễn có mặt ở hiện trường, thái độ thành khẩn đến mức khiến mọi người và đạo diễn không nói gì.
"Lại lần nữa." Đạo diễn nói.