Quân Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Thiên Hậu

Chương 25: Món Quà Tặng

Hiện giờ cô đã tự do, nếu bản thân cô có chút danh tiếng và tiền bạc thì có thể tự mình thành lập một phòng làm việc. Tiếc rằng cô vừa không có tiền, lại vừa chẳng có danh tiếng. Muốn thành công ắt phải dựa vào núi lớn, hoặc là, tìm một kim chủ nâng đỡ.

Kim chủ gì đó thì thôi!

Vậy cô chỉ có thể lựa chọn tiến vào công ty giải trí khác.

Tô Mộc gửi sơ yếu lý lịch của mình vào các công ty giải trí lớn trong nước. Cô sàng chọn các công ty này trước rồi mới gửi sơ yếu lý lịch.

Chờ khi làm xong mọi thứ thì đã là mười giờ tối. Nghĩ tới ngày mai có thể ngủ nướng tới lúc nào cũng được, tâm tình cô chợt trở nên tốt đẹp. Cô tắm rửa sạch sẽ dễ chịu, quấn khăn tắm đi tới trước giường, bởi đã quen ngủ trần, nên cô cởi khăn tắm vứt sang một bên trực tiếp chui vào trong chăn ngủ.

***

Cùng lúc đó, trong một trang viên cổ xưa, tất cả người hầu hạ đều bày tư thế sẵn sàng, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cổng. Không lâu sau, tiếng xe ô tô vang lên từ xa tới gần, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái vào trang viên, dừng ở trước cửa biệt thự.

Cửa xe mở ra, một đôi giày da bóng nhoáng không chút bụi bẩn xuất hiện trước tiên, sau đó là vóc dáng cao ráo của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Bầu không khí tĩnh lặng, người hai bên lập tức khom người xuống 90 độ.

Người đàn ông với khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng mím chặt sải bước đi, Tần quản gia đuổi theo: "Thưa cậu chủ, Phương lão tặng một món quà đến, đã để ở trong phòng cậu."

Quân Tư Mặc lạnh lùng bước đi, khi đi vào phòng ngủ, anh liếc mắt liền thấy một vật thể không rõ phồng lên trên giường, bèn lạnh lùng thu hồi mắt, đi vào phòng tắm. Một lát sau, anh đi ra với chỉ độc một chiếc khăn tắm quấn quanh hông, để mình trần. Đôi môi mỏng mím chặt, bởi vì bọt nước mà đôi môi ấy trông càng thêm phần quyến rũ.

Quân Tư Mặc lạnh lùng nhìn chiếc chăn gồ lên trên giường.

Lão già kia lại ngu xuẩn dùng phụ nữ tới chống đỡ.

Ai mà chẳng biết anh vốn không hứng thú với phụ nữ.

Quân Tư Mặc lật chăn lên, ánh mắt âm u lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo bối trên giường. Da thịt trắng nõn với tơ lụa màu đen tạo nên sự tương phản thấy rõ, làm nổi bật lên sự trắng nõn như ngọc ngà, đường cong quyến rũ được hiển lộ hoàn hảo.

Da thịt trắng nõn như ngọc đang lặng lẽ mời mọc người ta hái lấy.

Ngón tay Quân Tư Mặc nhẹ nhàng lướt qua làn da non mềm của cô, cảm xúc mịn màng khiến đôi mắt lạnh lùng trở nên tối xuống.

Báu vật trên giường như bị trêu chọc, vô thức phát ra một tiếng thở dốc.

Đôi mắt màu đen sậm kia lại càng trở nên sâu sắc, trong đáy mắt như có ngọn lửa đang bốc lên.

Trong mắt anh vụt lướt chút dị sắc.

Không tệ, cô gái này có chút bản lĩnh, có thể gợi lên hứng thú trong anh.

Mái tóc dài đen nhánh che khuất một nửa khuôn mặt cô gái, Quân Tư Mặc bèn đưa tay gạt ra. Đột nhiên một đôi tay mềm mại bắt lấy cổ tay anh, làm anh khựng lại.

Tô Mộc hoàn toàn bị lạnh quá làm cho tỉnh dậy. Trong khoảnh khắc cô vừa mở mắt ra, liền thấy trong phòng có người khác, mà người nọ đang có ý đồ bất chính với cô, nhất là cặp tay heo kia đang rờ mó trên người.

Tô Mộc tức thì nổi giận!

Cô muốn hất người đàn ông này ra, nhưng phát hiện chủ nhân của đôi tay kia vững vàng như kìm sắt.

Quân Tư Mặc nhận ra ý đồ của cô, khẽ nhướng đuôi lông mày.

Thú vị đấy, lần này lại đưa tới một bé mèo hoang xù lông.

Quân Tư Mặc trở người, áp lên trên người Tô Mộc. Anh trở tay bắt lấy đôi tay của cô, rồi kéo lên ép trên đầu. Trong lúc phản kháng, mái tóc đen nhánh trượt xuống hai bên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn mà vẫn cực kỳ ngời sáng.