Quân Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Thiên Hậu

Chương 2: Bỏ Mẹ, Xuyên Không Rồi

Chỉ là trước khi rời đi, cô phải làm một việc.

Tô Mộc liếc nhìn xung quanh căn phòng một lượt, lập tức chú ý thấy nửa chai rượu đỏ uống dở đặt trên tủ đầu giường.

Cô đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì cơ thể mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, may là chống lên thành giường ổn định được cơ thể.

Chết tiệt!

Tô Mộc thầm nguyền rủa một câu trong lòng.

Cô véo cánh tay một cái thật mạnh, đau đớn trên cánh tay làm khuôn mặt có chút ngơ ngác trở nên tỉnh táo hơn không ít.

Tô Mộc cầm lấy nửa chai rượu đỏ kia, bóp miệng rót vào trong miệng cô gái tóc vàng kia. Sau đó cô lột sạch quần áo trên người cô ta, lúc đi cô cầm chỗ quần áo đó theo.

Cô vừa ra khỏi phòng không lâu, ba người da đen đi tới từ cuối hành lang.

Cô liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn không có chỗ để trốn.

Thấy bọn họ sắp đi tới, Tô Mộc lập tức quay người tựa đầu vào tường, đưa lưng về bọn họ, dùng quần áo của cô gái tóc vàng khẽ che mặt. Mà đám người kia vừa tới gần vừa nói chuyện.

"Rốt cuộc là phòng nào vậy? Thật là, phiền ghê cơ, cậu, cậu ra đón tôi đi."

Ánh mắt của ba tên da đen này trực tiếp bị vóc dáng quyến rũ của cô thu hút, hoàn toàn không nhìn mặt.

Ba người bọn họ nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ, trong giọng nói thi thoảng lại phát ra tiếng khà khà đầy ý xấu xa. Bọn họ không dừng lại, mà trực tiếp đi lướt qua cô.

Tô Mộc liếc thấy ba người kia thuận lợi tiến vào căn phòng kia.

Cô không dám nán lại lâu, vội vã xoay người rời đi.

Chỉ là khi vừa đi tới cửa thang máy, dòng nhiệt và sự trống rỗng trong cơ thể suýt nữa khiến cô phát ra tiếng rêи ɾỉ đầy xấu hổ. Tô Mộc dùng móng tay cứa qua làn da rách ban nãy, máu tươi lập tức chảy ra, nhưng cô lại chẳng hề cau mày chút nào.

Sau khi ra khỏi khách sạn, cô nghiêng ngả lảo đảo đi thẳng tới một chiếc xe taxi rồi bước lên.

Bác tài vừa thấy dáng vẻ của cô, lại nhận ra vết máu trên người cô, lập tức lái xe thẳng tới bệnh viện.

"Cô gái, đi bệnh viện đúng không?"

"Vâng."

Tô Mộc dùng chút ý thức tỉnh táo cuối cùng đáp lại tài xế, sau đó không chống cự được tác dụng của thuốc nữa mà ngất đi.

Chờ khi tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường bệnh.

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng, mặt đờ đẫn.

Điều khiến cô rơi vào trạng thái này chính là trong khoảng thời gian cô ngất đi, cô đã tiếp nhận được trí nhớ của cơ thể này.

Cô bi kịch phát hiện mình đã xuyên không.

Xuyên không thật ra không đáng sợ, điều đáng sợ ở đây là cô đã đi vào thế giới của một quyển sách.

Đúng, đúng vậy đó, chính là một quyển sách! Lại còn là một cuốn sách mà cô vừa đọc qua, tên là "Ông xã của tôi là Phó thiếu".

Các bạn đừng để bị cái tên bình thường của cuốn sách này lừa dối.

"Ông xã của tôi là Phó thiếu" hoàn toàn là một cuốn tiểu thuyết máu chó ngược luyến tình thâm.

Lúc trước tác giả bốc phét một cách không biết xấu hổ rằng đây là một cuốn truyện yêu đương ngọt ngào, ngọt vào tận trong tâm khảm.

Tô Mộc thấy tên của nữ chính cũng giống mình, mà lại là truyện yêu thương ngọt ngào, bèn đọc.

Nào ngờ vừa đọc cái là trúng độc, trúng phải cái bẫy rập và độc của mụ tác giả đáng ghét không biết xấu hổ này.

Bởi vì đây rõ ràng là một cuốn truyện ngược.

Tô Mộc có một thói quen khi đọc sách, đó là đã đọc là phải đọc cho bằng hết, không thì cô sẽ cảm thấy khó chịu đủ đường.

Nhắc tới điểm độc của cuốn truyện này thì có mà đếm được cả rổ.

Gì mà nữ chính ngược luyến tình thâm?

Như vậy thì trên thế giới này chẳng còn ai thảm hại hơn cô ấy.

Nữ chính luôn tuân theo nguyên tắc "Người khác hành hạ ta trăm ngàn lần, ta vẫn đối xử với người như lúc mới yêu", phải nói là thuộc tính thánh mẫu bật trăm phần trăm. Tình yêu mà cô ấy dành cho nam chính phải nói là kinh thiên động địa, quỷ thần phải chết khϊếp.

Ví dụ như: Nam chính Phó Vũ Thần vì bồ nhí Tô Xuyến Xuyến đánh gãy hai tay, hai chân Tô Mộc; vì Tô Xuyến Xuyến mà sỉ nhục Tô Mộc trước mặt người khác; vì khiến Tô Xuyến Xuyến vui, hắn lạnh lùng vô tình phá cái thai trong bụng nữ chính.