Xe quay đầu chạy thẳng đến một bệnh viện nhỏ gần nhà mẹ đẻ của Thu Tuyết, lúc tôi và mẹ chồng đến nơi, Thu Tuyết đã được đẩy về phòng hồi sức nghỉ ngơi. Dì của Thu Tuyết khóc đến thê lương, bà ấy bảo khi sáng em ấy còn bình thường, tự dưng ăn vào chén chè sau đó đau bụng... rồi thành ra thế này, hoàn toàn trở tay không kịp. Mẹ chồng tôi an ủi hết lời, tôi thì chạy tới chạy lui vào ngó xem Thu Tuyết đã tỉnh lại chưa, phải gần nửa giờ đồng hồ sau thì Cảnh Bảo mới tới.
Cảnh Bảo tới bệnh viện, việc đầu tiên chú ấy làm là chạy đi hỏi bác sĩ về đứa con trong bụng Thu Tuyết có thực sự đã chết hay không, hoàn toàn không hề lo lắng đến vấn đề sức khỏe của vợ mình. Bác sĩ cũng đã xác nhận là đứa bé không còn, cũng may là Thu Tuyết đến bệnh viện kịp thời, nếu không rất có thể nguy hiểm đến tính mạng của cả người mẹ.
Cảnh Bảo toàn thân thẫn thờ, chú ấy vịn tay vào vách tường, giọng điệu bất mãn, lúc này mới nhớ đến Thu Tuyết:
- Vậy còn vợ tôi... thế nào rồi?
Bác sĩ có vẻ không được tự nhiên cho lắm:
- Sức khỏe sản phụ hiện tại đã ổn định... chỉ là... sau này cô ấy sẽ không còn khả năng mang thai được nữa.
Cảnh Bảo ngạc nhiên, giọng đầy giận dữ:
- Cái gì?
Vị bác sĩ thương xót an ủi:
- Thai đã lớn lắm rồi... lần này sảy thai mém chút nữa là cứu người mẹ không kịp... cô ấy còn bị băng huyết chảy máu không ngừng. Phải khó khăn lắm bệnh viện mới cấp cứu kịp thời, giữ được tính mạng cho cô ấy. Người nhà cũng đừng quá đau buồn, y học bây giờ rất phát triển, vẫn còn cách khác để hai người sinh con mà... cố lên!
Nói rồi, bác sĩ bỏ đi, để lại Cảnh Bảo mặt mày nhăn nhó ở lại. Tôi nhìn chú ấy, cảm thấy chú ấy giận dữ nhiều hơn là đau buồn, giống như việc Thu Tuyết không thể mang thai được nữa... đang chọc giận chú ấy vậy. Lúc này Cảnh Bảo mới để ý là tôi đang đứng gần đó, hai mắt chú ấy nhìn tôi như kiểu muốn nhai sống tôi luôn vậy. Đang còn ngơ ngác thì chú ấy đột nhiên quát lên, giọng điệu trách móc nặng nề:
- Chị nhìn cái gì? Chị đang vui lắm đúng không? Con tôi không còn... chị là người mừng nhất nên mới chạy đến đây xem tình hình chứ gì?
Tôi nhất thời cứng họng, hai mắt mở to nhìn Cảnh Bảo, vài người xung quanh cũng bắt đầu để ý đến bọn tôi. Mà Cảnh Bảo lúc này lại còn dữ dằn hơn khi nãy, chú ấy trừng mắt, quát ầm:
- Chị là đồ sao chổi, chị đừng tưởng mang gương mặt này là không ai dám đυ.ng đến chị... đừng để tôi biết chị có mờ ám gì... bằng không...
Cảnh Bảo nói đến đây thì bước gần về phía tôi, gương mặt dữ tợn cùng nụ cười nham hiểm khiến tôi sợ đến ngây ngốc. Đang lúc còn đờ người ra thì Cảnh Đức ở đâu đi tới, chú ấy đẩy Cảnh Bảo ra một bên, gằn giọng trách móc:
- Anh Tư... anh làm cái gì vậy? Ở đây là bệnh viện, anh muốn để người ta dị nghị hay sao?
Cảnh Bảo vẫn còn nhìn tôi lơm lơm, ánh nhìn giận dữ phức tạp lắm. Phải gần phút sau, chú ấy mới dằn cơn giận dữ trong lòng mình xuống, bâng quơ nói với bọn tôi một câu:
- Tôi nóng quá...
Dứt lời, Cảnh Bảo đột nhiên rời đi, hướng mà chú ấy đi là hướng ngược lại với phòng bệnh của Thu Tuyết, tức là chú ta không hề đến thăm vợ mình. Lúc này, bác sĩ khi nãy nói chuyện cùng Cảnh Bảo cũng vừa quay lại, bà ấy biết tôi là người nhà của Thu Tuyết nên dặn dò tôi mấy việc về sức khỏe hiện tại của em ấy. Dặn dò xong thì bác sĩ cũng đi làm việc, để lại tôi với Cảnh Đức lòng mang đầy tâm sự nhìn nhau. Cảnh Đức đột nhiên thở dài, chú ấy nói với tôi:
- Chị Hai... dẫn tôi lại thăm chị Tư một chút.
Tôi cũng buồn bã đáp lại:
- Chú là đàn ông, không có tiện vào phòng đàn bà mới sinh đâu.
- Dù sao thì tôi cũng tới rồi, chị đưa tôi đến phòng bệnh của chị Tư... cho có lệ cũng được. Anh Tư đi rồi, nhà mình không có nhiều người tới thì cũng kỳ.
Nghĩ nghĩ cũng đúng, tôi khẽ gật đầu, hai bọn tôi đi cùng nhau đến chỗ phòng bệnh của Thu Tuyết, trên mặt đều mang biểu cảm thương xót không thôi. Thu Tuyết... cái số em ấy vậy mà bạc phước quá!
Nằm viện chắc được hai ngày, Thu Tuyết nhất định đòi sống đòi chết muốn về nhà, bác sĩ cũng không còn cách nào khác đành kêu người thân kí vào giấy cam kết rồi cho em ấy về nhà nghỉ ngơi. Mãi tới hôm Thu Tuyết xuất viện, Cảnh Bảo mới có mặt để đón em ấy về nhà, mà nếu không phải bà nội ép buộc chú ấy đi thì chú ấy cũng chẳng chịu đi. Sau khi đưa Thu Tuyết về nhà dì ruột, Cảnh Bảo không ở lại trông nom vợ mà quay trở lại nhà mình, gần cả tuần mới sang thăm Thu Tuyết một bận. Mới sáng này tôi sang thăm Thu Tuyết, tôi thấy sức khoẻ em ấy đã ổn định hơn trước nhưng tinh thần có vẻ không được tốt cho lắm, hai mắt thâm đen, mặt mày xuống sắc đến đáng thương... thiệt là khổ!
Mà cũng không hiểu sao tôi cứ ám ảnh mãi chuyện Thu Tuyết sảy thai, đến ngủ cũng nằm mơ thấy mình ôm bọc vải đầy máu... biết rõ đó không phải là em bé mà vẫn cứ ôm vào lòng... sáng ngủ dậy lại sợ đến xanh hết cả mặt... khinh khủng quá đi mất!
..................................
Hôm nay là được hơn nửa tháng Thu Tuyết ở cữ, vì không phải là phụ nữ sinh con thực thụ nên em ấy cũng không cần phải ở cữ đúng ngày đúng tháng, cứ thế mà kết thúc ở cữ rồi được Cảnh Bảo đón trở lại nhà chồng. Vì để an ủi Thu Tuyết nên bà nội và mọi người đích thân ra đón em ấy ngoài cửa, để cho em ấy đỡ tủi thân. Trong nhà cũng không ai nhắc đến chuyện em bé hay là sinh con, tránh cho Thu Tuyết phải suy nghĩ lung tung.
Mọi người trong nhà cũng rất quan tâm đến Thu Tuyết, chỉ riêng có Cảnh Bảo là chẳng có chút nào là quan tâm đến vợ mình. Sáng chú ta đi làm, chiều về sớm rượu chè với bạn bè, có hôm còn được phụ nữ đưa về, trên người toàn là vết môi hôn đỏ chót. Thu Tuyết biết chuyện nhưng vẫn lặng im không nói gì, trông em ấy càng ngày càng rũ rượi vô hồn. Mới sáng này tôi còn nghe bà nội nói chuyện với mẹ chồng tôi, bà nói là Cảnh Bảo muốn lấy thêm vợ, nghe đâu là một cô gái nhà trên chợ huyện. Thật sự, tôi nghe mà thấy tức giận trong lòng, tôi thật không dám nghĩ... Cảnh Bảo vậy mà lại bạc tình bạc nghĩa tàn nhẫn tới như vậy!
Biết tâm tình tôi không tốt nên hôm nay Cảnh Long đưa tôi về nhà mẹ chơi một hôm, vừa hay bữa nay nhà có khách, mà khách không ai xa lạ lại chính là chú Lương.
Thấy bọn tôi vào nhà, cha tôi cười ha hả, ông nói:
- Cha tính gọi cho hai đứa nè... con coi... bữa nay là ai ghé chơi nhà mình.
Tôi đưa mắt nhìn vào bên trong, mặc dù không nhìn thấy mặt, chỉ thấy bóng lưng thôi nhưng tôi cũng đoán được là chú Lương. Tôi đi nhanh vào trong, cười rực rỡ kêu lên:
- Chú Lương!
Chú Lương cũng quay lại nhìn tôi, nụ cười trên môi chú đột nhiên cứng ngắt, chú nhìn tôi chăm chăm, hai mắt kinh hoảng như không dám tin vào mắt mình. Ban đầu tôi còn thấy kỳ lạ nhưng sau đó tôi mới nhớ là chú Lương chưa thấy gương mặt này của tôi lần nào... hèn chi...
Tôi đi tới trước mặt chú, cười nói:
- Con quên là chú chưa thấy mặt thật của con... không biết Lệ Dung có nói cho chú nghe chưa?
Chú Lương kích động lắm nhưng chỉ vài giây sau, chú ấy cũng đã khôi phục lại biểu cảm trên mức bình thường mốt chút, giọng chú nhạt hẳn đi:
- An An... đây là gương mặt thật của con đó hả?
Tôi gật đầu, cười vui vẻ:
- Dạ... chú nhìn không quen hả chú Lương?
Chú Lương khẽ gật:
- Đúng là không quen... nhưng mà đẹp lắm... chú không nghĩ là con lại giấu vẻ xinh đẹp của mình đi...
Tôi cười:
- Là chuyện bất đắc dĩ thôi ạ.
Cha tôi lúc này lại kéo Cảnh Long và chú Lương ngồi vào bàn ăn, mẹ tôi đã nấu sẵn một bàn đầy ụ thức ăn trông rất ngon mắt. Tôi nhìn gà nướng, cá hấp ở trên bàn, bụng dạ kêu cồn cào, không nghĩ được gì thêm liền ngồi xuống đánh chén qua một lượt. Chắc là thấy tôi ăn nhiều quá, Cảnh Long liền dịu giọng nhắc nhở:
- Em ăn ít thôi, đừng ăn nhiều quá tức bụng.
Tôi cắn một miếng thịt gà, miệng vừa nhai lại vừa nói:
- Tại đồ ăn ngon quá, em lại đang đói bụng nữa.
Cảnh Long cười dịu:
- Dạo này em có vẻ ăn nhiều hơn lúc trước thì phải... không sợ mập lên nữa hả?
Tôi cũng không để ý lắm đến lời nói của anh, đồ ăn ngon thì cứ ăn thôi, nếu mập thì tập thể dục sau vậy...
Chú Lương ngồi đối diện nhìn tôi ăn uống sinh động, chú ấy khẽ hỏi:
- Con bé An ăn nhiều hơn Lệ Dung nhà tôi, vậy mà trông con bé vẫn nhỏ người quá... hồi bé chắc là có bệnh hả anh Bình?
Cha tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, ông hỏi:
- Sao ông chủ Lương biết hay vậy?
Chú Lương cười cười:
- Tôi có một đứa cháu cũng giống An An, khi nhỏ khó nuôi, sau này lớn lên trông người cứ bé xíu mặc dù cha mẹ nó toàn là người cao lớn.
Cha tôi gật gù, ông nhìn nhìn tôi rồi mới nói:
- Con gái tôi thì cũng không khó nuôi nhưng khi nhỏ nó bệnh suốt, nhất là bệnh đau đầu... chữa mãi mới khỏi.
- Ra là vậy...
Cảnh Long nghe cha tôi nói thế, anh liền quay sang tôi, lo lắng hỏi:
- Em có bệnh đau đầu à, sao anh không nghe em nói?
Tôi khẽ nói:
- Sau này lớn cũng đỡ hơn rồi, em thấy không quan trọng lắm nên không muốn nói cho anh biết.
Cảnh Long lại hỏi thêm:
- Đau đầu từ nhỏ hả? Sao lại như vậy?
Tôi nhún vai:
- Em cũng không biết, chắc là bẩm sinh đã bị... mà là chuyện cũ rồi, em cũng không nhớ rõ đâu.
Cảnh Long cười cười xoa xoa tóc tôi:
- Em chỉ giỏi nhớ đến chuyện ăn uống thôi, anh hỏi cái gì lúc nhỏ cũng bảo không nhớ...
Tôi bỉu môi:
- Tại vì em không nhớ mà, nhớ em cũng nói anh nghe rồi, giấu anh làm gì...
Cha tôi lúc này lại nói thêm vào, giọng ông có hơi buồn bã:
- Tuổi thơ con bé An thiếu thốn nhiều lắm, cũng không có ký ức đẹp nào ngoài chuyện theo cha mẹ tránh nợ... nghĩ tới lại thấy có lỗi với con bé quá.
Tôi lúc này lại quay sang cha, dịu giọng trấn an ông:
- Chuyện cũ qua rồi mà cha, giờ con cũng đâu có thiếu gì đâu... cha đừng có buồn nữa... nha.
Hai cha con tôi lại tự an ủi lẫn nhau, lúc buồn lúc vui, nói chuyện rộn ràng khắp một góc nhà. Chú Lương ngồi đối diện cũng cảm thán khen ngợi một câu:
- Nhìn cha con hai người thân thiết với nhau mà tôi cảm thấy ngưỡng mộ quá, lại thấy nhớ con gái ở nhà rồi...
Cha tôi cười lớn:
- Vậy bữa nào ông chủ đưa con gái tới đây chơi luôn, con bé chắc là quen với An An nhà tôi mà đúng không?
Chú Lương khẽ gật gù:
- Đúng vậy...
- Vậy tốt quá rồi, tôi mời cha con ông chủ lần khác tới chơi sẽ thịnh soạn hơn lần này nha.
Chú Lương ăn uống xong thì về trước, tôi với Cảnh Long ở lại phụ giúp cha mẹ dọn rửa rồi cũng về lại nhà. Ngồi trên xe, Cảnh Long đột nhiên dịu giọng nói với tôi:
- Để hôm nào anh sắp xếp mời bác sĩ ở thành phố về khám cho em, hoặc là anh chở em đi khám... được không?
Tôi tròn mắt nhìn anh:
- Khám cái gì? Em có bệnh gì đâu?
Cảnh Long lo lắng nói với tôi:
- Khám cho anh yên tâm, nghe cha nói về bệnh đau đầu của em mà anh thấy lo quá... phòng bệnh vẫn hơn là chữa bệnh mà.
Tôi lúc này mới vỡ lẽ, khuôn miệng tự giác cong lên thành nụ cười:
- Em nói là không sao mà, em cũng đâu còn đau đầu nữa đâu.
Cảnh Long vẫn không chịu bỏ qua:
- Không được, cứ khám cho an tâm, anh thấy em có bệnh hay quên nữa... cứ nghe theo anh đi.
Tôi nghĩ nghĩ, lại thấy lời anh nói cũng không có gì là không đúng, khám ra nếu có bệnh gì thì chữa, còn không thì cũng không sao mà. Với lại đúng là trí nhớ tôi cũng không được tốt lắm, những chuyện lúc nhỏ khi nhớ khi không... vẫn là nên đi khám cho an tâm, tránh sau này con cái tôi lại trách móc đầu óc mẹ nó có vấn đề thì nhục lắm.
- Vậy anh cứ sắp xếp đi, đi khám một lần cho yên tâm cũng được.
- Ừ anh biết rồi.
Lại như chợt nhớ đến chuyện gì đó, Cảnh Long lại hỏi tôi:
- Lão Lương... ông ta với Lệ Dung... tình cảm cha con không được tốt hả em?
Tôi nhìn anh, trong lòng có chút hoài nghi, tôi hỏi:
- Sao anh lại hỏi vậy?
Cảnh Long khẽ lắc đầu:
- Không, anh chỉ là tò mò thôi mà.
Tôi nhạt giọng:
- Chuyện đó em không biết, nhìn thì thấy bình thường nhưng chắc là tình cảm cha con họ có vấn đề thật... dù sao thì Lệ Dung cũng là đi du học mới về, không tránh được chuyện cha con họ có khoảng cách.
- Vậy à...
Có chút không vui, tôi liền hỏi:
- Anh quan tâm tới Lệ Dung hả?
Nghe tôi hỏi, Cảnh Long giật mình, anh vội nhìn tôi, gấp gáp giải thích:
- Không... anh có quan tâm gì đâu, anh chỉ là tò mò hỏi thôi... không hề có ý gì quan tâm đến cô ấy... em đừng hiểu lầm... anh thật không có ý gì hết.
Tôi thấy anh cuống quýt giải thích như vậy, trong lòng cũng dịu đi một chút, cũng không hỏi thêm câu nào gây khó dễ đến anh nữa...
Mà sao dạo này tôi dễ cáu gắt như vậy nhỉ? Chắc chắn là do tên Cảnh Bảo kia gây ám ảnh tâm lý tôi rồi, chắc chắn là như vậy, không sai đi đâu được!
...............................
Nhà chồng tôi dạo gần đây không khí rất âm trầm, thứ nhất là chuyện Thu Tuyết sảy thai, thứ hai là chuyện Cảnh Bảo muốn lấy thêm vợ, còn thứ ba là chuyện cha chồng tôi vừa mới đánh Cảnh Bảo hôm qua xong. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cha chồng tôi đánh con, lại còn đánh trước mặt bao nhiêu người nữa. Nhưng mà như vậy cũng đáng lắm, ai bảo chú ta ăn nói ngạo mạn không xem trọng vợ mình, dám ở trước mặt vợ mà tuyên bố rước nhân tình về nhà... láo thật!
Không khí ảm đạm thì thôi đi, sáng nay lại còn xuất hiện thêm một chuyện kỳ quái nữa chứ, mà chuyện này...
"Chát", lúc tôi vừa bước vào nhà đã bị cái tát trời giáng rơi vào má, tôi như say xẩm mặt mày, tay ôm má, hai mắt nhìn chằm chằm về phía truớc. Lúc này, Thu Tuyết cũng trừng mắt nhìn lại tôi, biểu cảm hung tợn, cô ấy quăng cái gì đó vào người tôi rồi gào lên trong giận dữ:
- Tại sao? Tại sao chị lại làm như vậy với mẹ con tôi?
Tôi ngơ ngác thật sự, trong lòng cùng lúc phát ra loại cảm giác tức giận. Tôi cúi đầu nhìn xuống chân mình, lại thấy dưới chân có vật gì đó giống như "búp bê", lại không giống là "búp bê"...
Thu Tuyết đột nhiên nhào tới đẩy ngã tôi, cô ấy gào thét trong nước mắt:
- Chị nói đi... sao chị lại dùng hình nhân này để yểm mẹ con tôi? Tại sao? Chị nói đi... con tôi có tội tình gì hả... nó làm cái gì chị hả?
Hình nhân? Hình nhân gì?
Lại nhìn về con "búp bê" phía trước, bộ dáng của con "búp bê" có chút kì dị. Nó là con "búp bê" màu trắng bằng vải, trước bụng con "búp bê" có thêm cục gì đó nhô lên giống như là phụ nữ có bầu... đã vậy còn bị kim châm đâm đầy bụng... chỗ kim châm lại loang lổ màu gì đó trông cứ như là máu vậy...
"Búp bê"... không... cái này là hình nhân... là hình nhân mới đúng... nhưng mà...
Chợt nhớ tới những lời oán trách của Thu Tuyết từ nãy tới giờ, tôi liền sững người nhìn chằm chằm về phía cô ấy... không... không thể nào... đây là chuyện quái gì vậy... tôi phải gọi cho Cảnh Long... tôi phải gọi cho Cảnh Long ngay lập tức!