Mua Mạng Vợ Nhỏ

Chương 20

Ngày hôm sau, đợi lúc Cảnh Long đi làm, tôi bèn giả vờ cầm tấm ảnh Cảnh Long chụp với cô gái kia đem xuống hỏi mẹ chồng. Trong ảnh có hết thảy là 6,7 người gì đó, có cả Bảo Châu với hình như có luôn cả Bảo Ngọc nữa. Nhìn thấy ảnh, mẹ chồng tôi cười mỉm, nói:

- Ở đâu mà con có ảnh này? Này là lúc Cảnh Long học cấp 3, mới đó mà nhanh quá chừng.

Tôi cười cười:

- Con dọn phòng thì tìm thấy... cô gái này... là Bảo Ngọc hả mẹ?

Mẹ chồng tôi gật gật:

- Ừ Bảo Ngọc...

Lại vờ chỉ vào cô gái đứng giữa Cảnh Long và Bảo Ngọc, tôi lại hỏi:

- Còn cô gái này là ai vậy mẹ?

Mẹ chồng tôi nheo mày suy ngẫm:

- Con bé này à... hình như là bạn của chị em Bảo Châu Bảo Ngọc... lâu quá mẹ không gặp lại con bé này nên cũng không nhớ nó tên gì. Lúc trước đi thăm Cảnh Long, mẹ thấy con bé này hay đi chung với Bảo Châu... chắc tụi nó là bạn.

Tôi gật gật gù, ra là bạn của chị em Bảo Châu nên hèn gì thân thiết với Cảnh Long như vậy. Trong sấp ảnh Cảnh Long cất giữ thì ảnh của cô gái này là nhiều nhất, lại còn chụp riêng với nhau rồi ghi chữ kỷ niệm phía sau nữa. Xem ra, bọn họ là có gian tình... giữ ảnh nhiều thế mà bảo là quên rồi... dối trá thật sự!

Thấy tôi đâm chiêu suy nghĩ, mẹ chồng tôi liền hỏi:

- Con suy nghĩ linh tinh gì vậy? Đã uống thuốc chưa? Có bỏ ngày nào không?

Tôi vội trẻ lời:

- Con uống rồi, ngày nào con cũng uống, không có bỏ bữa nào luôn.

- Ừ ráng một chút, nhìn hai đứa mà mẹ sốt ruột quá... nếu uống không có hiệu nghiệm thì để mẹ tính cách khác.

Tôi nhìn mẹ chồng mình, biểu cảm trên mặt bà mỗi khi nhắc đến chuyện sinh con của tôi lúc nào cũng căng thẳng và nghiêm trọng hết. Sao bà lại nôn nóng như vậy nhỉ, tôi với Cảnh Long cũng mới vừa lấy nhau thôi mà, sao gấp gáp chuyện sinh con được?

..........................

Sau khi ăn cơm trưa, tôi mượn con xe đạp của của chú làm vườn để đạp về nhà mẹ. Từ nhà chồng tôi về nhà mẹ đẻ cũng không xa, đi xe hơi thì ra vẻ quá, mà xe máy thì tôi không biết chạy, thế nên tôi chọn con xe đạp truyền thống cho chắc ăn. Tôi vừa về thì cha tôi cũng vừa soạn đồ đi làm, ông bảo tôi ở lại chơi chút thôi rồi còn về, chứ chẳng giữ tôi ở lại chơi lâu. Mẹ tôi vừa nấu nước mát dưới bếp, bà lấy cho tôi một ly, cười hỏi:

- Trưa nắng mà về đây làm gì, không để chiều mát rồi về?

Tôi uống một ngụm nước, sảng khoái trả lời:

- Giờ này nhà chồng con ngủ hết rồi nên con tranh thủ về chơi một chút, chiều thì lại đυ.ng giờ cơm, mắc công bà nội lèm bèm, mệt lắm.

Không đợi mẹ tôi nói thêm, tôi lại nhanh miệng hỏi:

- Con nghe anh Long nói cha mẹ tìm người hả? Là người bạn của cha á hả mẹ?

Mẹ tôi khẽ gật:

- À ừ, cha mày cứ muốn tìm cho bằng được... chứ mẹ nghĩ... ông ấy chắc là chết rồi... mà thôi đi, tìm được thì mừng, không tìm được cũng không sao, sẵn tiện nhờ tìm vậy mà.

- Mẹ không có ảnh của người ta hả?

Mẹ tôi lắc đầu:

- Không có, có ảnh thì nói làm gì nữa.

Tôi ngạc nhiên:

- Vậy chứ mẹ nhờ anh Sơn tìm bằng cách nào?

- Thì... cha mày biết ông ấy tên cái gì Hòm vậy thôi đó. Nói chung là tìm theo kiểu ăn may đó con, biết người ta có còn ở đây hay là còn sống không... cũng lâu quá rồi.

Tôi đúng là chịu thua cha mẹ tôi, hỏi sao hơn chục năm qua tìm hoài mà tìm không ra người. Biết có mỗi cái tên, đến ảnh chụp còn không có thì tìm kiểu gì được mà tìm, khổ hai ông bà thật sự!

..........................

Lúc tôi về lại nhà chồng thì đã thấy xe của Bảo Châu ở ngoài cổng, vừa vào đến nhà đã nghe có tiếng chí chóe bên trong. Vội bước vào, tôi thấy Bảo Châu đang nhăn mày nhíu mặt nhìn về phía Thu Tuyết, còn Thu Tuyết thì thái độ vênh váo vô cùng. Cùng lúc đó bà nội và mẹ chồng tôi cũng ra tới, Thu Tuyết thấy có người khác, cô ấy từ vênh váo đột nhiên chuyển đổi biểu cảm trở thành ủy mị, một tay vội vịn vào tủ, một tay ôm bụng như kiểu đau đớn lắm vậy. Bà nội với mẹ chồng tôi tất nhiên là hoảng loạn, hai người vội đi tới đỡ Thu Tuyết, bên trong nhà rối loạn thành một nùi.

Tôi cũng đi tới xem thế nào, lại nghe giọng của Thu Tuyết nghẹn ngào ủy khuất:

- Nội... con biết Bảo Châu không có thích con... nhưng mà... con đang mang bầu... cô ấy nói chuyện nhỏ nhẹ không được hay sao?

Thu Tuyết mếu máo, Bảo Châu tức giận nói lại:

- Thu Tuyết, tôi có làm gì cô đâu, từ nãy giờ có một mình cô nói... tôi còn chưa nặng lời...

Thu Tuyết hai mắt long lanh, cô ấy thút thít:

- Tôi lỡ làm đổ có chút nước lên người cô... vậy mà cô nạt nộ tôi... làm mẹ con tôi giật mình... tính tình cô kỳ quá vậy Bảo Châu?

À, đúng là trên áo với cả dưới quần Bảo Châu đều ướt...

Bảo Châu giận đến đỏ mặt, cô ấy phân trần:

- Tôi nạt nộ cô khi nào? Tôi biết cô có em bé nên có dám nói gì cô đâu... à An An... cô cũng mới vừa về tới... khi nãy cô có thấy tôi nạt nộ gì Thu Tuyết không?

Mọi người đột nhiên chuyển sang nhìn tôi, tôi có hơi lúng túng, chưa biết bây giờ phải nói như thế nào. Thu Tuyết nhìn sang tôi, cô ấy mếu máo:

- Chị Hai... chị thấy gì chị nói đi...

Hai cái con người này, gây nhau thì thôi đi, mắc gì lôi tôi vào làm gì... nhưng mà... cao thủ không bằng tranh thủ... tôi cũng không ưa gì Bảo Châu.

Tôi ngập ngừng một lát rồi mới nói:

- Con cũng vừa về tới... mới vào nhà đã thấy Thu Tuyết ôm bụng khóc rồi... hình như là em ấy uất ức lắm.

Nghe xong, Thu Tuyết liền òa lên:

- Nội thấy chưa? Mẹ thấy chưa? Là Bảo Châu kiếm chuyện với con, cổ đâu có ưa gì con, con biết mà...

Bảo Châu nghẹn lại, chắc là vừa tức Thu Tuyết mà cũng bực luôn cả tôi. Nhưng biết sao giờ, tôi nói cũng có phần đúng chứ có nói oan cho cô ấy đâu... ai biểu muốn giành chồng với tôi... tôi ghét tôi đá thêm phát nữa cho bỏ cái tật...

Bà nội có vẻ không vui, bà vừa dỗ dành Thu Tuyết vừa nói với Bảo Châu:

- Bảo Châu... em nó đang có thai... con nhường nhịn em nó một chút đi con.

Bảo Châu cố nén cơn giận vào trong, cô ấy khàn giọng trả lời:

- Con... con không có làm gì Thu Tuyết hết... nhưng nếu nội đã nói vậy... vậy thì cứ coi như con sai đi... con xin lỗi.

Bảo Châu nói như muốn khóc làm cho bà nội cũng khó xử không biết phải nói gì tiếp theo. Mẹ chồng tôi im lặng nãy giờ, giờ bà mới lên tiếng, ý tứ có vẻ là bênh Bảo Châu:

- Thôi, nếu Bảo Châu đã nói như vậy... Thu Tuyết, con cũng cẩn thận một chút... có thai nên ở trên phòng nghỉ ngơi... cứ hay đi lung tung...

Thu Tuyết sụt sùi:

- Con...

Thấy tình hình đã ổn định hơn, bà nội liền ra lệnh cho Tiểu Đào dìu Thu Tuyết lên phòng nghỉ ngơi, còn bà thì kéo Bảo Châu về phòng trò chuyện. Thấy mọi người đã giãn đi, mẹ chồng tôi mới đi tới chỗ tôi, bà nghiêm túc hỏi:

- Là Thu Tuyết giở trò có phải không?

Đứng trước ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can của mẹ chồng tôi, tôi lại không thể nói dối bà ấy, tôi khẽ gật gật đầu, lí nhí trả lời:

- Dạ... chắc là vậy...

Mẹ chồng tôi không vui thở ra một hơi, bà kéo tôi ra một góc, trách móc:

- Sao con lại bênh Thu Tuyết trước mặt bà nội? Đáng lý con phải bênh Bảo Châu chứ?

Tôi tròn xoe mắt nhìn bà:

- Dạ?

Mẹ chồng tôi lắc đầu tỏ vẻ thất vọng:

- Con cứ làm việc theo cảm tính như vậy thì bảo sao... Thu Tuyết đang có thai, mẹ con con bé gây sức ép đến con mà con vẫn còn giúp nó... đợi đến lúc nó sinh con trai thì lúc đó đừng có khóc lóc...

- Nhưng con...

Mẹ chồng tôi nghiêm mặt:

- Con phải nhớ, ở nhà này... không thể để ai uy hϊếp địa vị của mẹ con con được... dù cho con vẫn chưa sinh con... con hiểu chưa?

Tôi nhất thời cúi thấp đầu, gật gật:

- Con... hiểu rồi.

Mẹ chồng tôi thở dài, bà lắc đầu ngao ngán:

- Con tự về phòng mà suy ngẫm lại đi, để có được ngày hôm nay, mẹ đã phải cố gắng rất nhiều chứ không ung dung như con đâu...

Dứt câu, bà xoay người đi vào lại phòng bà nội, để lại tôi ngơ ngác cùng với một mớ tâm trạng hỗn độn nhìn theo...

Sao mẹ chồng tôi lại khác với truớc kia như vậy? Chuyện sinh con nối dõi... quan trọng đến thế sao?!

...........................

Cảnh Long dạo gần đây về nhà rất muộn, mà về đến nhà lại lao ngay vào giải quyết công việc còn dang dở, lắm khi tôi đã ngủ được một giấc tỉnh dậy vẫn thấy anh đang ngồi xem giấy tờ. Đúng là người đàn ông của sự nghiệp, trông anh ấy tập trung làm việc mà cuốn hút gì đâu ấy trời. Lại chợt nghĩ đến bản thân mình, nhớ đến chuyện phải sinh con, phải giữ vững địa vị gì gì đó... tôi thoáng đau đầu mệt mỏi. Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, không có cái khổ nào giống với cái khổ nào mà...

Đã hai ngày rồi Cảnh Long không có về nhà, cả Cảnh Đức và Cảnh Bảo đều theo chân Cảnh Long giải quyết công việc đến không có thời gian ăn cơm. Vì Thu Tuyết đang mang thai nên Cảnh Bảo được về ngủ với vợ, còn Cảnh Long với Cảnh Đức thì chịu thua, hai người đó ngủ cùng công việc rồi.

Đêm nay Cảnh Long cũng không về nhà, ban nãy anh có gọi cho tôi, anh bảo là hết đêm nay nữa là xong công việc, xong giờ nào anh về ngay giờ đó, bảo tôi cứ ngủ trước đi đừng đợi anh. Không có chồng bên cạnh nên ngủ cũng không mấy ngon giấc, tôi cứ chập chờn nửa ngủ nửa mơ... mãi đến khi có người gõ cửa bên ngoài, tôi mới giật mình mà tỉnh hẳn.

Hôm qua vì lười nên cũng không gỡ lớp hóa trang, tôi sờ sờ mặt mình rồi uể oải đi đến gần cửa, giọng lười biếng khẽ hỏi vọng ra:

- Ai vậy? Có chuyện gì vậy?

Giọng của Tiểu Đào cuống quýt:

- Mợ Hai... có chuyện lớn rồi... cậu Hai... cậu ấy mất tích cả đêm hôm qua...

Tôi sững người, vội đến quên cả mặc thêm áo vào, tôi mở phăng cửa ra, gấp gáp hỏi:

- Cô nói gì Tiểu Đào? Ai bị mất tích? Ai?

Tiểu Đào luống cuống, mặt mũi xanh chành:

- Cậu Hai... chỗ xưởng gỗ mới cho người báo tin... cậu Hai mất tích cả đêm hôm qua rồi mợ, tìm mấy tiếng rồi mà vẫn không thấy cậu đâu hết, điện thoại gọi cũng không được nữa... bà kêu tôi lên cho mợ biết rồi chạy qua đó... mợ... có sao không mợ?

Tay chân tôi run run như đứng không vững, may là có Tiểu Đào kè kế bên... làm sao có chuyện đó được... Cảnh Long là đàn ông... làm sao mất tích... không thể nào... không thể nào đâu!

____________________