Mua Mạng Vợ Nhỏ

Chương 14

Bữa tiệc nướng bị dẹp sang một bên, tôi hoang mang đi theo sau Cảnh Long, vừa đi vừa cảm nhận sự giận dữ của các vị lớn tuổi trong nhà chồng. Đi vào trong phòng lớn, đợi các vị ổn định vị trí xong xuôi, cơn thịnh nộ mới bắt đầu...

- An An, cô nói cho tôi nghe... lý do gì mà hôm nay cô đi cùng xe với lão Lương?

Tôi khẽ cúi đầu, run run trả lời:

- Dạ con... xe bị hư giữa đường... chú ấy nói chú ấy là người quen với Cảnh Long...

Cha chồng tôi giận dữ quát lên:

- Người quen? Ở cái xứ này ai không biết tôi và ông ta có thù, cô làm như vậy là muốn bỉ mặt tôi phải không? Cô đang trả thù nhà này đúng không?

Bị quát, tôi sợ đến tái mặt, cái cảm giác mà cả một binh đoàn đều coi mình như tội phạm... nó kinh khủng lắm.

Bà nội giận dữ quát lớn:

- Cô trả lời đi? Có phải cô muốn làm cho nhà họ Huỳnh mất hết mặt mũi cô mới vừa lòng phải không?

Tôi gần như mếu máo:

- Con... thật lòng con không biết... con không...

Cảnh Long đứng kế bên tôi, anh vội lên tiếng nói giúp:

- Nội... An An không biết chuyện giữa nhà mình với lão Lương...

Bà nội nhất quyết không nghe:

- Nó không biết? Con đừng có nghe nó nói không biết mà con tin nó... con nhỏ này mưu mô xảo quyệt lắm, nó là cố tình.

Tôi vội vàng giải thích:

- Bà nội, cha mẹ... mọi người tin con đi, con thật sự không biết chú Lương có thù với nhà mình. Con nghe chú ấy nói chú ấy quen biết với Cảnh Long nên con... nếu con biết hai bên không hợp nhau, con làm sao dám để chú ấy đưa con về tận nhà. Người ta có câu... ăn vụng phải biết chùi mép, dù cho con có cố tình thì con cũng không ngu đến mức để chú Lương đưa con về tận nhà cho mọi người bắt gặp. Con... con thật sự không biết mà... mọi người tin con đi.

Cảnh Long nói thêm:

- An An không phải người ở đây, em ấy không biết chuyện giữa nhà mình với lão Lương cũng đúng. Với lại lúc nãy con có nói chuyện với ông ấy, đúng là ông ấy cố tình mời An An lên xe để chở về... trách là trách An An nhẹ dạ dễ tin người thôi. Sau lần này, con nghĩ là em ấy không dám làm như vậy nữa đâu.

Tôi gật đầu lia lịa, như kiểu đồng tình vô điều kiện với những gì mà Cảnh Long vừa nói.

Mẹ chồng tôi cũng lên tiếng nói giúp:

- Con bé An nó còn khờ khạo lắm, lại không phải người ở đây... mà lão Lương là kẻ trăm mưu nghìn kế... con nhỏ ngây thơ tin lão ta cũng là chuyện thường tình. Ngày trước nhà mình cũng là tin lão ta như vậy... hay thôi, mình du di cho con bé... nó sợ đến tái mặt luôn rồi kia kìa.

Cảnh Đức cũng nói tốt cho tôi:

- Hôm nay là ngày vui của nhà mình, mọi người bỏ qua cho chị Hai đi, chị ấy cũng là bị lão Lương lừa thôi. Con nghĩ mục đích của lão ta là muốn nhà mình lục đυ.c không đoàn kết để lão ta dễ bề đánh phá từ bên ngoài.

Cảnh Long nói thêm:

- Phải đó cha, hợp đồng nhà mình vừa ký xong, bên phía lão ta thua cuộc cho nên...

Cha chồng tôi nghe hết người này đến người kia nói giúp cho tôi, ông cuối cùng cũng dịu cơn tức xuống một chút. Ông nhìn tôi, vẫn là ánh nhìn cau có chán ghét, ông nặng giọng:

- Cứ cho là lão Lương cố tình đi nhưng có trách vẫn là trách con bé này ngu dốt. Đã về đây làm dâu thì phải tìm hiểu về gia đình này, biết những người nào là thân quen, những kẻ nào là kẻ thù. Cái gì cũng đợi người ta nói ra cho mình biết hay sao? Thân phận mình đã thua kém người ta thì phải biết cố gắng mà phấn đấu, cố gắng mà tốt lên từng ngày. Ta chẳng cần nó bằng được như Bảo Châu, nó chỉ bằng như con Thu Tuyết thì ta đã mừng lắm rồi. Thân là con dâu trưởng của Huỳnh gia mà cái gì cũng không biết, ngu ngơ ngốc nghếch để người ta lừa gạt... bất tài như vậy thì giúp đỡ gì được cho Cảnh Long?

Tôi cúi thấp đầu, nghe rõ những lời mắng chửi không thiếu một chữ nào. Người ta đã không thích tôi thì họ nói cái gì mà chẳng đúng, nhưng chắc là bọn họ đã quên... tôi cũng chưa từng muốn về đây làm dâu, thật sự là chưa từng!

Cảnh Long lên tiếng giúp tôi:

- Cha... em ấy biết lỗi của mình rồi, cha bỏ qua cho em ấy lần này đi.

Cha chồng tôi nghe lời con trai nhưng vẫn cố ý phạt tôi cho vừa bụng.

- Bỏ qua cho nó thì vẫn được nhưng bỏ qua mà không cảnh cáo thì lần sau nó không biết đường mà rút kinh nghiệm cẩn thận hơn...

Dừng vài giây, ông nghiêm giọng, nói:

- An An, tôi phạt cô quỳ nhận lỗi trước gian thờ tổ tiên nhà họ Huỳnh một nén nhang nhỏ, quỳ để mà nhận tội, quỳ để mà suy ngẫm về lỗi lầm của mình... cô có chấp nhận hay không?

Cảnh Long khúc nhẹ vào tay tôi, ý như kêu tôi đồng ý. Tôi cúi đầu gật gật, giọng thều thào:

- Con... chấp nhận, con cảm ơn mọi người đã bỏ qua lỗi lầm của con.

- Như vậy còn dạy dỗ được...

Cảnh Long lúc này lại đột nhiên lên tiếng:

- Cha, lỗi lần này của An An cũng có phần của con, con là chồng mà không biết dạy vợ mình... nên nếu cha phạt thì phạt luôn cả con. Đồng vợ đồng chồng, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia...

Lão phu nhân vội vàng lên tiếng:

- Cảnh Long, là nó có lỗi chứ con...

Bà nói chưa hết câu, cha chồng tôi đã lên tiếng ngăn lại:

- Được, phạt thì phạt cả đôi để không thôi người ngoài nói Huỳnh gia ức hϊếp con dâu... hai đứa đến gian thờ quỳ đi, hết một nén nhang thì đến gặp ta.

Dứt câu, ông ấy liền đứng dậy rời đi, theo sau là mẹ chồng tôi, bà nội, Bảo Châu, vợ chồng chú Tư rồi cuối cùng là chú Năm, chỉ còn duy nhất bác quản gia đưa bọn tôi đến gian thờ tự. Quỳ giữa gian nhà thờ rộng lớn, tôi cúi đầu thở dài, không trách gì bản thân mình mà chỉ buồn cho số phận của tôi. Nếu tôi biết chú Lương và nhà họ Huỳnh có ân oán thì tôi đã không ngu dốt tự chui đầu vào rọ, đúng ra tôi cũng không mắc lỗi gì quá nghiêm trọng để bị phạt ... chẳng qua là người ta muốn phạt tôi mà thôi. Ngẫm nghĩ thì thấy người nhà họ Huỳnh vô lý thật, một hai bắt tôi về làm vợ Cảnh Long nhưng trong đầu bọn họ lại cứ cho rằng là do tôi không xứng đáng với con cháu nhà họ. Hành động và suy nghĩ đối lập nhau mạnh mẽ như vậy... bọn họ bị mắc bệnh đa nhân cách à? Hay sao?

Cảnh Long quỳ bên cạnh, anh khều nhẹ eo tôi, thì thầm:

- Đang giận mọi người à?

Tôi thở dài, buồn bực trả lời:

- Tôi lấy tư cách gì mà giận, người nhà anh lúc nào cũng đúng, tôi lúc nào cũng sai.

Cảnh Long dịch sát lại gần tôi, giọng anh dịu xuống:

- Tôi biết em oan ức... tôi quỳ cùng em xem như là xin lỗi thay cho bọn họ... được không?

Tôi lườm lườm:

- Cảm ơn anh, lời xin lỗi của anh tôi không dám nhận.

Cảnh Long đột nhiên thay đổi giọng điệu:

- Tôi biết mọi người không thích em, tôi cũng bất lực với điều đó... cho nên nếu tôi có thể làm gì để em thấy dễ chịu hơn thì em cứ nói, tôi sẽ làm. Tôi cũng không phải không muốn giúp em, chỉ là tôi thấy chuyện này cũng không đến mức to lớn, nếu tôi cố chấp bênh vực em thì chỉ làʍ t̠ìиɦ hình căng thẳng thêm thôi. Em chịu khó một chút, bà nội và cha cũng không khó tính như em nghĩ đâu... rồi có ngày bọn họ sẽ yêu thương em mà thôi.

Tôi ngước gương mặt bí xị lên nhìn anh ta, tôi hỏi:

- Vậy nếu cả nhà anh vẫn không thể yêu thương tôi được, vậy thì anh có đứng ra bênh vực tôi không? Tôi bị phạt như thế này rất nhục nhã... cha mẹ tôi cũng không nỡ phạt tôi quỳ lâu như thế này...

Cảnh Long xoa xoa tóc tôi:

- Trừ chuyện lần này... những lần sau... chỉ cần em đúng em không có tội... tôi sẽ không để em chịu oan uất giống như bây giờ.

Tôi lại hỏi:

- Lời nói này của anh có giá trị không? Đáng tin không?

Cảnh Long hếch mắt về gian thờ giữa phòng, anh chậm rãi nói, ý cười nhẹ nhàng:

- Tôi không dám ăn nói hai lời trước mặt tổ tiên nhà họ Huỳnh... như vậy, em đủ tin tưởng chưa?

Tôi cười mỉm, gật gù:

- Tạm tin, để xem hành động sau này của anh thế nào đã.

- Anh Hai... có chuyện không hay rồi...

Cảnh Đức từ xa chạy đến, vẻ mặt hoảng loạn, biểu cảm gấp gáp:

- Hợp đồng có vấn đề, chắc mình phải đi thành phố một chuyến.

Cảnh Long chau mày:

- Vấn đề gì?

Cảnh Đức lắc đầu lo lắng:

- Là do bên phía nhà đầu tư kiểm tra thấy công ty nhà mình có chút vấn đề trong sản xuất... nghe nói...

- Nghe nói thế nào?

Cảnh Đức nghiêm giọng:

- Nguyên nhân có thể là do lão Lương cố tình đâm chọc.

Lão Lương... là chú Lương...

Cảnh Long gật gật đầu, anh kéo tôi đứng dậy rồi đi nhanh về phía cửa, anh nói gấp với Cảnh Đức:

- Chú sắp xếp đi, anh với chú đi thêm một chuyến để giải quyết cho xong chuyện...

Lại quay sang tôi, anh dịu giọng dặn dò:

- Để anh nói với cha một tiếng, em xin lỗi ông ấy rồi lên phòng nghỉ ngơi trước, chắc là ngày mai anh về.

Tôi gật gật đầu:

- Em hiểu rồi.

Mọi người lúc này đang tập trung vào vấn đề khó khăn của công ty nên cũng chẳng ai để ý đến lỗi lầm của tôi khi nãy. Cha chồng tôi cũng không còn quan tâm đến chuyện đó, Cảnh Long có nhắc đến thì ông cũng phủi tay cho qua chuyện. Đợi khi Cảnh Long lên xe rời đi, tôi mới mệt mỏi thở dài đi lên phòng, cũng không buồn tắm rửa mà lăn ra giường ngủ luôn một giấc đến sáng.

Sáng ngày hôm sau tôi xuống nhà, trên dưới một nhà ngoài mẹ chồng tôi ra, ai cũng xem tôi như kẻ có tội, đến Thu Tuyết cũng hạn chế nói chuyện với tôi. Trên bàn ăn, bà nội luôn miệng nhắc đến chuyện ngày hôm qua, bà đinh ninh cho rằng là do tôi xui xẻo đi cùng xe với chú Lương nên công việc làm ăn đang thuận lợi mới đột nhiên chuyển biến xấu đi. Những lời trách móc miệt thị, tôi nghe không thiếu một chữ nhưng lại xem như nước đổ đầu vịt, cố tình im lặng không trả lời cũng không quan tâm. Vì tối hôm qua, Cảnh Long có gọi về cho tôi, anh ta dặn dò tôi khá nhiều, điều mà anh ta dặn dò nhiều nhất là dặn tôi đừng gây nhau với bà nội, để bà muốn nói gì cứ nói cho đã, tôi cứ lờ đi là được. Mà nếu Cảnh Long không dặn thì tôi cũng không buồn mà gây nhau với bà, gây hoài cũng chán, với lại tôi cũng chả chiến thắng vẻ vang được bao giờ thì gây làm chi cho mỏi miệng. Ăn xong, tôi lên phòng nằm ườn ra ngủ, trong lòng cũng muốn gọi cho Cảnh Long hỏi han tình hình nhưng sợ sẽ làm phiền đến anh ta nên là đành thôi.

Đến trưa, tôi nghe tin Bảo Châu cũng vừa lên thành phố để phụ giúp cho Cảnh Long một tay, trong lòng kể từ khi biết tin cũng có chút khó chịu không thoải mái. Thu Tuyết ở bên tai cứ liên tục nói luyên thuyên, tôi thì chỉ lo cho tình hình công việc, những lời trách móc của Thu Tuyết dành cho Bảo Châu, tôi nghe đến thuộc lòng luôn rồi.

Trưa ngày hôm sau, Cảnh Đức về trước, chú ấy về để thông báo mọi chuyện đều thuận lợi. Bà nội với mẹ chồng tôi mừng rỡ lật đật đi thắp nhang cảm tạ gia tiên, cha chồng tôi chắc biết truớc tiên, ông ấy hiện giờ đang ở bên nhà ông Thành bàn về thắng lợi vừa có được.

Biết được công việc làm ăn suôn sẻ, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Công việc thuận lợi thì bà nội mới không có cớ trách móc tôi được nữa, cơ tai cơ mặt tôi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi được rồi...

.........................

Lúc gặp mặt chú Năm, tôi đang ngồi ở ngoài vườn, thấy tôi, chú ấy vui vẻ cười nói:

- Chị Hai, anh Hai rất giỏi... mọi chuyện thuận lợi hết rồi, chị đừng lo.

Tôi gật gật đầu:

- Thuận lợi là mừng rồi, vất vả cho mọi người quá. À quên nữa, anh Hai chú khi nào sẽ về, điện thoại anh ấy tôi gọi không được?

Cảnh Đức có chút ngượng ngùng, chú ấy ấp úng trả lời:

- Chuyện đó...

Thấy chú ấy như vậy, tôi liền hỏi:

- Sao vậy chú Năm, có chuyện gì khác nữa hả?

Cảnh Đức do dự nhìn tôi, giọng chú ấy ngập ngừng khó xử:

- Có chuyện này... tôi không biết có nên nói với chị hay không nữa?

Tôi khẽ nheo mày nhìn chú ấy, trong lòng tự dưng có chút hồi hộp không rõ nguyên nhân. Thấy tôi căng thẳng, Cảnh Đức thở ra một hơi, chú ấy nói thẳng:

- Thôi thì cứ nói thật với chị, để sau này chị không trách móc tôi biết mà không nói. Thật ra anh Hai với Bảo Châu... hai người ấy đi cùng nhau nên tôi mới phải về trước...

Dừng một chút, chú ấy lại nói:

- Mà chắc là đi công việc hay gặp bạn bè gì đó, tôi nghe họ nói chuyện có nhắc đến nhà hàng khách sạn gì gì đó nổi tiếng ở thành phố... cũng có gọi cho ai đó... Chị Hai, là vì chị hỏi nên tôi mới nói... với lại...

Tôi cười nhạt, nhàn nhạt trả lời:

- Không sao, tôi hiểu mà, cảm ơn chú.

Cảnh Đức thở ra một hơi, chú ấy nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Tôi đoán là hai người họ đi gặp bạn, chứ anh Hai sẽ không làm ra những chuyện bậy bạ gì đâu. Tôi cũng muốn để ý dùm cho chị nhưng chuyện riêng của bọn họ, tôi không tiện hỏi quá nhiều. Chị phải tin tưởng anh Hai, anh ấy không phải kiểu người tệ bạc như vậy, tôi nói cho chị biết chỉ là muốn chị nắm rõ được tình hình công việc của anh Hai thôi chứ tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo... anh trai tôi hoàn toàn trong sạch.

Thấy Cảnh Đức quyết liệt như vậy, tôi thoáng buồn cười, tôi nói:

- Thì tôi có nói gì anh chú đâu, chú chưa gì đã bênh anh chú chằm chằm vậy.

Cảnh Đức gãi gãi đầu:

- Tôi sợ chị suy nghĩ linh tinh rồi làʍ t̠ìиɦ cảm vợ chồng rạn nứt... thà để tôi nói chị biết còn đỡ hơn là người khác nói, đến lúc đó sợ là chị nghĩ không thông được quá.

Tôi gật gù, cười cười:

- Cũng may là nhờ chú nói trước, chứ nếu tôi nghe từ miệng người khác... tôi chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Cảnh Đức bật cười:

- Có ai mà nói thẳng như chị vậy đâu, tôi theo phe chị không biết có kết quả tốt gì không nữa.

Tôi nói:

- Tôi không có tiền trả cho chú đâu, chỉ có lời cảm ơn mà thôi đó.

Chú Năm bất chợt cười nhạt, ý tứ có chút khác lạ:

- Tôi có cần gì tiền bạc của chị, hy vọng chị hạnh phúc là được rồi... Mà thôi đi, nói nhiều tôi lại nói linh tinh, chắc lát nữa là bọn họ về đến... chị cũng đừng có nói là tôi mách lại cho chị nghe, kẻo sau này tôi đến lưỡi cũng chẳng còn. Tối nay có tiệc ăn mừng, chị chuẩn bị chút đi.

Tôi gật gù, cười nói:

- Vậy tôi biết rồi, cảm ơn chú lần nữa.

Nhìn theo bóng lưng cao to của Cảnh Đức, nụ cười trên môi tôi vụt tắt, thay vào đó là vẻ trầm ngâm cau mày suy tính. Đúng là tôi và Cảnh Long cưới nhau chỉ vì ép buộc, bọn tôi không có tình cảm từ trước... nhưng tôi cũng không chịu được cái cảnh chồng mình đong đưa không rõ ràng cùng cô gái khác, dù cho cô gái đó có là người yêu cũ của anh ta đi chăng nữa...

Người đàn ông đào hoa là bản năng nhưng chung thủy mới là bản lĩnh, nếu bản năng trong con người anh ta quá lớn... vậy tôi cũng không cần thiết vun đắp để làm gì. Tôi sống rất thực tế, nếu ăn không được thì sẽ bỏ đi, tuyệt nhiên sẽ không có thái độ đạp đổ. Nhưng mà cái gì cũng phải từ tốn và rõ ràng, ào ào lên khóc kể các thứ trông sẽ rất mất mặt, có rời đi cũng phải rời đi trông vẻ vang và chiến thắng. Chỉ là tôi vẫn rất hy vọng, hy vọng Cảnh Long không phải là người đàn ông sống bằng bản năng!