Mua Mạng Vợ Nhỏ

Chương 9

Lấy nhau được 11 ngày thì mất 10 ngày cậu Hai đi công tác ở thành phố, còn 1 ngày là ngày cưới nên cũng không có chuyện gì đặc sắc xảy ra. Đêm tân hôn cậu Hai ngủ say như người chết, cậu uống nhiều đến mức ói mửa cả đêm, nếu không phải vì cậu đẹp trai chắc tôi đã cho cậu ngủ luôn ở dưới sàn nhà rồi. Mà thôi kệ đi, đẹp trai nên tha thứ hết, tha thứ hết.

Tôi ở nhà chồng cũng không gọi là khó khăn khổ sở gì, mẹ chồng tôi đối xử với tôi rất tốt, bà rất hiền, hiền vô cùng. Chỉ có bà nội chồng là thích gây chuyện, ngày nào bà ấy cũng kêu tôi lên phòng rồi giảng dạy về đạo làm dâu, làm vợ, dạy ti tỉ những điều từ chăm sóc chồng cho đến phục tùng nhà chồng. Tất nhiên, cái nào đúng thì tôi nghe, còn không đúng thì tôi không nghe, có những điều quá đáng hơn nữa thì tôi nói lại, thành thử ra mối quan hệ bà nội với cháu dâu cực kỳ không được hòa thuận. Thật ra tôi cũng không muốn làm cho bà nội ghét nhiều thêm đâu nhưng đứng trước những lý lẽ kì quái của bà, tôi không nói lại là không được mà...

Cũng như mọi khi, sau khi từ phòng bà nội chồng ra, tôi ôm một bụng khó chịu nhưng lại cố kìm bản thân không được nổi giận. Bà nội càng ngày càng kỳ lạ, nếu đã ghét tôi đến như vậy thì đồng ý để cháu trai cưới tôi về làm gì, rồi ngày nào cũng tìm cách gây sự với tôi... thiệt là khó chịu mà.

Tôi khó chịu đi lên phòng, đến giờ cơm lại cáo bệnh nên không xuống ăn. Mà thực ra là tôi đau bụng, đau bụng đến kỳ nên cũng không thiết tha ăn uống gì hết. Sau giờ cơm, mẹ chồng tôi lên tìm tôi, bà đem lên cho tôi cháo cá với một ly nước ấm, kéo ghế ngồi cạnh bên giường tôi, bà dịu dàng hỏi:

- Đau bụng hả con? Đã uống thuốc chưa?

Tôi lắc lắc đầu, thật tình trả lời:

- Dạ, là đau bụng... đến tháng ấy mẹ...

Mẹ chồng tôi gật gù:

- Vậy con ăn chút cháo đi, bỏ bữa không có tốt cho sức khỏe đâu con.

Tôi nhìn bát cháo bên cạnh, mặc dù chưa muốn ăn nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm bát lên ăn, ăn cho mẹ chồng đỡ lo, với lại con dâu tốt là phải biết nghe lời mẹ chồng nữa chứ.

Ăn được một ít, mẹ chồng tôi lại dịu giọng nói:

- Mẹ biết giữa con và bà nội có nhiều khúc mắc với nhau nhưng An An à... nếu được thì con nhịn bà một chút, bà cũng vì lo cho vợ chồng con thôi.

Tôi nhìn bà, nhỏ giọng trả lời:

- Con vẫn nhịn bà mà mẹ, nhưng có khi bà nói mấy chuyện quá đáng... con nhịn không được. Con thật sự không muốn làm cho mẹ buồn đâu nhưng bà cũng không có nhường con, con mà càng nhịn bà thì bà lại càng quá đáng hơn nữa.

Mẹ chồng tôi bất giác thở dài:

- Tính tình bà con trước giờ là vậy... nếu được thì nhường bà một chút nha con.

Thấy mẹ chồng đã muốn như vậy, tôi cũng không nói thêm gì, chỉ bảo là tôi sẽ cố. Mẹ chồng tôi rất hiền, bà không muốn trong nhà xảy ra mâu thuẫn tranh chấp, thế nên hầu hết trong tất cả mọi việc, bà đều chọn hoà bình thay vì hơn thua. Đã biết tính mẹ chồng như vậy nên tôi cũng không muốn nói thêm gì, tránh làm cho bà suy nghĩ nhiều. Còn chuyện giữa tôi và bà nội, chỉ cần bà ấy không quá đáng với tôi thì tôi cũng sẽ ngoan ngoãn im lặng làm cháu dâu tốt, hơn thua với một người lớn tuổi thì cũng không có gì vẻ vang lắm đâu.

Hôm nay cậu Hai về, sáng cậu ấy có gọi báo với tôi như vậy, cũng không hiểu sao trong lòng tôi tự dưng lại thấy hồi hộp có chút khó tả, cảm giác này còn nhiều hơn là cái hôm mà tôi đi lấy chồng nữa. Đến chiều thì cậu Hai về, cậu ấy mua cho tôi khá là nhiều quà, có váy có áo, còn có cả son nữa, toàn là hàng đắc tiền. Sau khi ăn bữa cơm tối, tôi với cậu lên phòng, trong phòng lúc này chỉ có hai người, không khí có chút gượng gạo ngột ngạt khó tả. Thấy tôi cứ đứng sớ rớ, cậu ngồi trên ghế nhìn tôi, giọng nhàn nhạt hỏi:

- Em tắm chưa?

Tôi hơi giật mình, ngập ngừng trả lời:

- Tắm... ấy hả? Vẫn chưa...

- Chưa tắm sao không tắm đi, giờ này là mấy giờ rồi?

Tôi hơi lo lắng:

- Để lát nữa tắm cũng được mà...

Cậu nheo mắt:

- Hôm nay tôi về... em biết phải làm gì chưa?

Tim tôi đập thình thịch, luống cuống hỏi lại:

- Làm gì... tôi phải làm gì?

Cậu khẽ cười:

- Làm gì? Lớn rồi có cần phải hỏi những câu ngây thơ như vậy không hả An An?

Tôi cúi đầu, hai bàn tay xoa vào nhau vì lo lắng, thôi xong rồi, phen này từ con gái phải chuyển thành phụ nữ rồi. Ơ mà khoan... khoan...

Tôi ngước lên nhìn cậu, nhanh nhảu nói:

- Cậu Hai... hôm nay tôi có chút bất tiện... khá là bất tiện...

Cậu Hai có vẻ ngạc nhiên, cậu hỏi:

- Bất tiện gì?

Tôi ấp úng nửa ngày mới nói được mấy chữ:

- Chuyện... tôi... tôi hôm nay đến... kỳ...

Cậu Hai ngạc nhiên hỏi lớn:

- Đến kỳ?

Có chút xấu hổ, tôi rụt rè gật gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn cứ như con mèo con. Cứ tưởng là cậu Hai sẽ khó chịu lắm, ai dè, cậu đột nhiên hỏi một câu:

- Em đến kỳ thì không lấy quần áo cho tôi tắm được à? Đi lại... khó khăn lắm hả?

Tôi nhìn cậu chăm chăm, lại không thấy chút cau có khó chịu nào, ngược lại chỉ thấy được vẻ tò mò quan tâm từ cậu. Bất giác tôi tự dưng lại thấy buồn cười, hóa ra cậu đang nói đến chuyện lấy quần áo cho cậu đi tắm, vậy mà tôi cứ tưởng...

Tôi cười hề hề, nói lớn:

- À không... vẫn đi lại bình thường mà... cậu tắm bây giờ luôn không, để tôi đi pha nước lấy đồ cho cậu?

Cậu Hai ngăn tôi lại:

- Nhưng tôi nghe em nói là em bất tiện, nếu khó chịu thì không cần phải làm mấy việc đó đâu, tôi tự làm, em cứ nghỉ ngơi đi.

Tôi phủi tay, đi nhanh đến tủ lấy quần áo:

- Không sao, tôi làm được, làm được mà.

Mở tủ quần áo ra, tôi nhìn tới nhìn lui một hồi, lại không biết ban đêm đi ngủ cậu Hai sẽ mặc đồ gì. Đứng tần ngần cả buổi, cuối cùng vẫn là quay lại hỏi cậu ấy:

- Cậu Hai... cậu mặc đồ gì?

Cậu Hai nhàn nhạt cất giọng:

- Em mở cánh cửa tủ bên kia, bên đó là đồ tôi mặc hàng ngày, còn tủ này là đồ đi ra ngoài.

Tôi gật gù, liền mở tủ kia ra xem, thì đúng thật là quần áo của cậu được chia làm hai tủ, bên này chính là quần áo để dành mặc ở nhà. Lấy cho cậu bộ đồ đơn giản cùng cái qυầи ɭóŧ đùi rồi nhanh chóng đem hết vào phòng tắm, vặn xả nước vào bồn tắm, canh đúng nhiệt độ âm ấm, cho chút nước thơm vào bồn, xong xuôi hết tôi mới đi nhanh ra ngoài, tôi cười báo:

- Cậu Hai... xong rồi, cậu tắm được rồi đó.

Cậu Hai gật gật đầu, cả người cậu có hơi mệt mỏi, bước chân cũng trông lười biếng hơn. Đi thật nhẹ nhàng đến chỗ tôi, cậu đột nhiên đứng lại, khoảng cách giữa tôi và cậu là rất gần, cậu dịu giọng nói:

- Em không cần chăm sóc gì cho tôi đâu, tôi chỉ cần mỗi ngày đi làm về, em lấy quần áo cho tôi, pha nước ấm cho tôi tắm... như thế là đủ rồi. Còn nữa đừng gọi tôi là cậu Hai, em có thể gọi tên tôi mà...

Ngưng một chút, cậu tự dưng kề sát tai tôi, giọng trầm ấm:

- Với lại... tôi cũng không phải không muốn... em chăm sóc cơ thể tốt một chút... em khỏe thì mới sinh được những đứa con mạnh khỏe... hiểu chưa?

Tôi thoáng cứng cả người, hai mắt trố ra nhìn chằm chằm về phía trước, miệng cứng đờ không nói được câu gì. Mãi tới khi cậu Hai đã đi vào trong phòng tắm, tôi mới hoàn hồn lại được. Không xong rồi, gà nuôi bị thịt rồi, gà nuôi cuối cùng cũng sắp bị thịt rồi... không biết tôi sẽ thành món gà nướng, gà hấp hay là tơi tả như món gà nấu cháo đây... lo quá đi!

.............................

Trời cũng đã dần khuya, cậu Năm đột nhiên lên phòng tìm tôi, lúc này cậu Hai đã ngủ say từ lúc nào. Đưa cho tôi một túi đầy bánh, cậu Năm nhàn nhạt cất lời:

- Chị Hai... biết chị thích ăn loại bánh này nên khi sáng tôi có mua... cũng coi như là tôi xin lỗi chị chuyện lần trước.

Tôi nhận lấy túi bánh, ngạc nhiên hỏi:

- Chú xin lỗi tôi chuyện gì?

Cậu Năm ngập ngừng trả lời:

- Chuyện... thấy chị bị ép nhưng không giúp chị được...

Tôi gật gù, thì ra là chuyện lần trước...

- Không có gì mà, tôi không để ý đến chuyện đó, chú cũng là lực bất tòng tâm... đâu có lỗi gì đâu mà xin lỗi.

Cậu Năm vẫn ngại ngùng lên tiếng:

- Nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy với chị, giờ thấy chị có được cuộc sống tốt... tôi cũng nhẹ lòng hơn phần nào.

Tôi cười cười:

- Tôi cảm ơn ý tốt của chú, bánh này tôi nhận, sau này chú không cần cảm thấy có lỗi nữa... chuyện cũ không hay cho qua hết đi.

Thấy tôi nói vậy, biểu cảm trên mặt chú ấy mới dễ chịu được hơn chút, nhìn nhìn túi bánh trên tay tôi, chú Năm khẽ nói:

- À quên nữa, nếu anh Hai có hỏi... chị nói là chị nhờ tôi mua dùm... tôi không muốn anh Hai hiểu lầm là tôi có ý gì đó với chị... được không chị Hai?

Tôi gật gật đầu:

- Ừ tôi hiểu rồi, chú yên tâm.

- Vậy tôi về phòng, chị cũng vào trong đi.

- Được rồi, cảm ơn chú.

Nói rồi, tôi ôm túi bánh đi vào trong phòng, mở túi ra xem thử lại thấy có đủ mấy loại bánh mà tôi yêu thích. Oầy, chú em chồng này cũng thiệt là dễ thương, chuyện lần trước tôi cũng đâu có dám trách gì chú ấy đâu, ai chả biết chú ấy có lòng nhưng không có cách. Mà thôi như vậy cũng tốt, nhận túi bánh này rồi thì xem như là không còn ai cảm thấy có lỗi hay là ngại ngùng gì với ai hết, từ nay có thể sống hòa thuận một nhà với nhau rồi.

- Túi gì của ai vậy?

Nghe tiếng hỏi, tôi giật mình, vội trả lời:

- Là túi bánh tôi gửi chú Năm mua giúp, anh vẫn chưa ngủ hả?

Cậu Hai khẽ ngồi dậy, cậu ấy nhìn tôi:

- Bánh gì?

Tôi cầm hộp bánh lên cho cậu ấy xem, cười nói:

- Là bánh ngọt thôi, lần trước tôi có gửi chú ấy mua một lần rồi... ngon lắm.

Cậu Hai im lặng nhìn tôi, vài giây sau, cậu ấy mới nhàn nhạt cất giọng:

- Ừ, khuya rồi cũng đừng nên ăn bánh, để ngày mai rồi ăn... lại đây ngủ sớm đi.

Nói rồi, cậu ngã người nằm xuống giường, chừa ra một khoảng trống bên cạnh cho tôi, giọng lại cất thêm một lần nữa:

- Ngủ sớm đi, em cứ sột soạt như vậy, tôi không ngủ được.

Nghe vậy, tôi mới cất vội bánh ngọt cho vào tủ, dù tiếc nuối lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào rửa tay, dặm thêm chút thuốc lên mặt rồi mới đi vào ngủ. Ngã người nằm xuống giường, chăn kéo ngang đến bụng, chưa bao giờ mà tôi đi ngủ trong tâm trạng hồi hộp đến như thế này. Đột nhiên cánh tay mạnh mẽ của cậu Hai vắt ngang bụng tôi, giọng cậu khàn khàn:

- Ngủ đi mèo nhỏ... ngủ đi.

Tôi gật gật đầu trong vô thức, hai mắt nhắm chặt, lại cảm giác được nhịp thở trầm đều của người đang nằm bên cạnh. Bất giác xoay qua nhìn cậu Hai, bắt gặp gương mặt nam thần không góc chết của cậu, khiến tôi nhìn chằm chằm đến ngây dại. Thật không thể tưởng tượng được, tôi vậy mà lại có chồng vừa giàu vừa đẹp trai đến mức độ này. Đúng là thế sự không thể lường, không thể lường trước được mà... tất cả cứ giống như một giấc mơ, giấc mơ diệu kỳ!

..............................

Trong vùng dạo này xảy ra mấy vụ án mất tích không rõ lý do, trước là con gái của chú Tư Lùn, sau là cháu ngoại của ông Ngạn, hai vụ mất tích chỉ cách nhau có một vài tháng, làm cho dân trong vùng cảm thấy lo lắng không thôi, đặc biệt là mấy cô gái còn trẻ tuổi. Cha mẹ tôi cũng sợ thằng Toàn có chuyện nên cứ dặn dò thằng nhỏ hạn chế đi chơi về khuya, vì sợ bọn bắt cóc buôn nội tạng. Thiệt khổ, đàn bà con gái không lo, cha mẹ tôi lại lo cho thằng đực rựa khỏe như trâu nước. Mà thằng Toàn em tôi cũng gọi là ngoan ngoãn, đời nào mà nó đi chơi về khuya đâu mà lo không biết nữa.

Bữa trưa, nhà chồng tôi có khách đến chơi, cô gái xinh đẹp mới đến là con gái lớn của nhà ông Thành, tên là Bảo Châu. Hôm tôi đám cưới, cô ấy bị bệnh không đến được, đợi đến bữa nay mới sang mừng cưới vợ chồng tôi. Cô ấy đi cùng cha mẹ sang, nhà ông Thành có được cô con gái xinh đáo để, tôi mà sinh được cô con gái như này là đủ hãnh diện với đời rồi.

Vì có khách nên nhà chồng tôi đều đông đủ thành viên, Bảo Châu cũng không quá rụt rè, cô ấy gần như quen hết với tất cả mọi người, nói chuyện hòa đồng dễ thương lắm. Tôi một phần chưa quen với cả nhà, phần lại không biết nói gì nên chỉ im lặng ngồi một bên, ai hỏi gì thì nói đó chứ cũng không lên tiếng nhiều. Mà Bảo Châu cũng có vẻ rất thích tôi, cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết về vùng này, cũng không giống với lời thím Đại nói, Bảo Châu là cô gái kiêu căng.

Cứ tưởng bữa cơm gặp gỡ sẽ suôn sẻ đến giây phút cuối cùng nhưng đến phút 89, bà nội chồng tôi lại nhìn nhìn tôi, ý cười cợt nhả, giọng điệu thích chí:

- Thành nè, bây giờ Cảnh Long nhà cô cũng sống lại rồi, chuyện của thằng bé với con bé Bảo Châu... không biết hai đứa có còn nhớ đến không?

Ông Thành sững sờ:

- Cô... bây giờ Cảnh Long cũng có vợ rồi... chuyện hai đứa tụi nó... chắc là...

Bà nội tôi phủi tay, nụ cười mơn trớn:

- Lấy vợ rồi thì lấy thêm vợ nữa, cô tiếc cho tình cảm thanh mai trúc mã của hai đứa nó quá... quan trọng là Bảo Châu nhà con thôi... chứ Cảnh Long mà lấy được Bảo Châu thì còn gì để mừng hơn nữa.

Bà nội dứt lời, không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên trầm mặc ngượng ngùng vô cùng. Mọi người hết nhìn bà nội rồi lại quay sang nhìn tôi và Bảo Châu. Bảo Châu ngượng đến đỏ hết mặt, ánh nhìn hoang mang khó xử vô cùng, mà tôi, tôi cũng không biết phải nói cái gì lúc này, cảm giác như có ai vừa chôn chân mình xuống đất vậy. Ngước mắt nhìn sang cậu Hai, tôi thấy cậu nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Bảo Châu, ánh nhìn thập phần phức tạp, trông có hơi kỳ lạ...

Bất giác, trong lòng tôi sinh ra chút cảm giác mơ hồ bực dọc... chẳng lẻ nhà họ Huỳnh chưa gì đã muốn cưới thêm vợ cho chồng tôi? Bọn họ định phỉ vào mặt tôi nhanh đến như vậy sao?!