Cả người tôi cứng đờ tập hai, phải nói là gần như bất động, tay chân vã mồ hôi lạnh toát. Xung quanh ồn ào náo loạn, có người hét lên vì sợ hãi, lại có người xì xào tò mò chuyện trước mắt. Riêng bản thân tôi, tôi sợ đến thở còn không dám thở thì nói gì là mở mắt nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra.
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua... đột nhiên tay tôi như có ai đó vừa siết mạnh một cái khiến tôi giật mình như muốn nhảy dựng lên. Cảm giác da thịt âm ấm truyền đến da mình, tôi nửa sợ nửa lo, không biết bên cạnh mình bây giờ là người hay là... ma nữa?
- Cảnh Long, Cảnh Long!
- Con trai... có phải là con không?
- Cậu Hai... cậu Hai...
Tiếng kêu gọi náo loạn hết cả lên, bàn tay kia cũng đã không còn siết chặt tay tôi nữa. Cảm giác tò mò lại một lần nữa xâm chiếm, tôi lấy hết can đảm mở he hé ra nhìn... thì ôi mẹ ơi... người vừa nằm chết kế bên đang mở hai mắt thao láo ra nhìn tôi... anh ta nhìn như kiểu nhìn quái vật hồ Lochness vậy...
Tôi sợ tới răng còn run lẩy bẩy, hai mắt mở to ra nhìn anh ta, nhìn đến không dám chớp mắt. Gương mặt nam thần kia hết nhìn tôi kiểu ngạc nhiên rồi lại khàn giọng hỏi:
- Cô là ai?
Ú chà, còn biết hỏi nữa sao? Anh ta có thật sự là hồi dương sống lại không vậy?
Giọng anh ta vừa cất lên, năm sáu người liền chạy ào tới, người thì nắm tay, người ôm mặt, người xoa má vuốt đầu, hiện trường giống y như cảnh gia đình gặp lại nhau sau gần 30 năm thất lạc vậy. Mà thê thảm nhất là tôi, đang yên đang lành thì bị bọn họ đẩy cho ngã xuống đất, nằm chỏng vó chơ vơ không một ai đến đỡ cũng không ai ngó ngàng tới. Đang còn than thân trách phận thì cậu Năm ngó tới tôi, cậu ấy cúi người kéo tôi ngồi dậy, giọng vẫn còn khàn vì xúc động:
- Cô đứng dậy đi, không sao phải không?
Tôi vội vàng đứng dậy, khách sáo trả lời:
- Cảm ơn cậu, tôi không sao.
Cậu Năm đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn có chút phục tập không rõ nguyên nhân. Mãi lát sau, tôi mới nghe cậu ấy cất giọng:
- Anh Hai sống lại rồi, cô chắc không có vấn đề gì nữa đâu.
Tôi gật gật:
- Mong là như vậy.
Tiếng khóc vì vui mừng vang vọng khắp lăng mộ, thầy Liên biết chút y thuật nên đến xem mạch cho cậu Hai, thầy ấy bảo mạch đập của cậu Hai bình thường, máu huyết lưu thông rất tốt, sự sống đã dần trở lại trên người cậu. Lão phu nhân, Bà Hai với lão Độ mừng đến rơi nước mắt, liên tục chấp tay khấn vái cảm tạ ơn Trời Phật, cảm tạ tổ tiên. Còn cậu Hai thì có hơi trầm ngâm, cậu ấy hết nhìn xung quanh rồi lại nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh nhìn rất đỗi kỳ lạ. Mà đúng là kỳ lạ thật, một người vừa nãy còn nằm đó chuẩn bị chôn cất thì giờ lại sống lại, đã vậy còn rất khỏe mạnh nữa... sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy vậy nhỉ?
Gần 15 phút náo loạn, phải đợi đến khi thầy Liên và mọi người hỏi han cậu Hai những câu hỏi mang tính chất thăm dò, nghe cậu Hai trả lời đúng không sai một chi tiết nào thì mọi người ở đây mới có thể thở phào nhẹ nhõm và mừng rỡ. Thầy Liên xem cho cậu Hai một quẻ, mọi người im lặng chờ đợi kết quả, gần 5 phút sau, thầy Liên mới nghiêm giọng cất tiếng:
- Cậu Hai là có quý nhân phù trợ, nếu không có người này... chắc cậu Hai đã không qua khỏi kiếp nạn này được.
Lão phu nhân gấp gáp hỏi đến:
- Là ai hả thầy? Vị quý nhân đó là ai?
Thầy Liên đảo mắt một vòng rồi dừng lại trước chỗ tôi, thầy nghiêm túc trả lời:
- Là cô gái đó, cô gái có nhân duyên tiền định với cậu Hai.
Mới người ngỡ ngàng, cậu Hai chau mày, còn tôi thì ngơ ngác mông lung. Thấy vậy, thầy Liên liền nói tiếp:
- Trong quẻ này có nói, cậu Hai và cô gái này là nhân duyên nhiều kiếp, hai người họ đầu thai để tìm kiếm và trả nợ ân tình cho nhau. Thật ra cậu Hai là vướng vào lời nguyền kiếp trước, nếu kiếp này không gặp được người tình thề hẹn ở kiếp trước thì cậu sẽ phải chết vào đúng ngày cậu được 27 tuổi.
Bà Hai sững sờ reo lên:
- 27 tuổi... đúng rồi... ngày hôm nay... nếu tính theo ngày âm thì là ngày sinh của Cảnh Long Cảnh Dục... đúng rồi... đúng rồi...
Lão Độ nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn ngũ vị phức tạp. Mà tôi cũng không có thiện cảm gì với lão nên khi thấy lão giương mắt nhìn tôi, tôi liền kênh mắt nhìn lại, tỏ ý không ngán ai. Mà lão Độ chắc vì câu nói kia của thầy Liên nên không còn hơn thua với tôi nữa, lão nhìn tôi một lát liền quay mặt về con trai mình không nhìn đến tôi nữa. Thầy Liên lúc này mới giải thích thêm, cũng như nói lớn cho tôi nghe thấy:
- Giả sử hôm nay cô gái này không xuất hiện, không chạm vào cậu Hai thì chắc chắn cậu Hai sẽ chết, nhưng nếu cậu Hai chết thì cô gái này cũng không sống được bao lâu. Vì ở những kiếp trước, hai người bọn họ có dây dưa duyên nợ với nhau... lại hẹn nhau kiếp này phải trả hết. Bởi thế nên mới có chuyện lời nguyền, rồi mới phát sinh ra chuyện ngày hôm nay...
Bà Hai nắm lấy tay con trai mình, bà khóc lóc kể lại:
- Ai không tin chứ tôi tin lời thầy Liên nói là đúng, bởi trong lòng tôi thắc mắc lâu lắm rồi... Cảnh Long đang sống mạnh khỏe sờ sờ thì đột nhiên ngã bệnh. Mà nó có bệnh tật gì đâu, vừa gặp được con bé kia là tỉnh dậy khỏe mạnh lại liền... vậy là giống như thầy Liên nói... thằng nhỏ bị dính lời nguyền rồi.
Lão phu nhân có vẻ ái ngại:
- Nhưng mà con nhỏ kia...
Lão Độ ngăn lời mẹ mình:
- Chuyện đó để tính sau đi má, sức khỏe của Cảnh Long quan trọng hơn.
Lão phu nhân thở dài gật đầu:
- Ừ, má biết rồi.
Sau khi nghe thầy Liên giải thích lý do và nguyên nhân làm cho cậu Hai sống lại được, người nhà họ Huỳnh lại tháo nhau đưa cậu Hai đi viện kiểm tra sức khỏe gấp. Cậu Hai được bọn họ dìu xuống đất, bước được mấy bước, cậu lại quay nhìn sang tôi, cậu khàn giọng cất tiếng:
- Sơn, chú đưa cô ấy về nhà... nhớ cảm ơn cha mẹ người ta một tiếng.
Vừa nói cậu vừa nhìn tôi, ánh nhìn rất đỗi kỳ lạ, kỳ lạ suốt từ nãy tới giờ. Lại như nói cho tôi nghe, cậu cất giọng:
- Cô về trước đi, nhà họ Huỳnh sẽ không để cho cô thiệt thòi. Cảm ơn cô vì đã cứu mạng!
Tôi nhìn cậu, bất giác lại thấy... nhà họ Huỳnh ít ra cũng còn có người hiểu chuyện sương sương. Nghĩ thấy cậu ta cũng thật tâm, tôi liền gật đầu rồi nói:
- Không có gì đâu.
Cậu Hai khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn, tiếp sau đó cậu được người làm cõng ra ngoài đi mất dạng. Tôi đứng nhìn theo đoàn người một lát, rồi lại được người tên Sơn đưa tôi về tận nhà.
Bước xuống xe, tôi hít vào một hơi thật sảng khoái, ui chao, rốt cuộc qua bao nhiêu sóng gió thì tôi cũng đã được sống. Đúng là Trời cao có mắt, một người tốt bụng tử tế như tôi thì làm sao lại chết oan uổng như thế được?
Lại quay sang anh Sơn, tôi nói với anh ta:
- Anh cứ về lo cho cậu Hai của anh đi, tôi tự vào nhà được rồi.
Anh Sơn nhìn tôi, giống ngập ngừng do dự:
- Nhưng cậu Hai đã dặn tôi...
Tôi lại nói:
- Trời, có gì đâu, anh cũng đưa tôi về tới nhà rồi còn gì... vậy là được rồi, anh cứ đi đi, không cần phiền hà rắc rối vậy đâu.
- Vậy... nếu cậu Hai có hỏi...
Tôi gật gù:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ nói tốt cho anh, anh yên tâm.
- Cảm ơn cô trước, hẹn gặp lại cô sau.
Nhìn chiếc xe của tên Sơn đang chạy bon bon trên đường làng, tôi thoáng rùng mình, lại mong sao tôi và anh ta đừng gặp lại nhau trong tình huống này nữa. Mà tốt nhất là khỏi gặp lại nhau luôn cũng được, tôi sợ hãi quá với hai chữ "Huỳnh gia" rồi. Rùng mình một cái, tôi quay người đi nhanh vào bên trong, bây giờ mà cha mẹ với thằng Toàn nhìn thấy tôi chắc bọn họ vui mừng dữ lắm.
Bước thật vội vào trong, chưa gì tôi đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẹ với thằng Toàn. Đi thật nhẹ đến bên cửa sổ hóng chuyện, khung cảnh trong nhà đìu hiu và u buồn biết là bao nhiêu. Cha tôi nằm trên võng, tay đặt trên trán, nước mắt nhoè cả mặt, mẹ tôi thì ôm cái váy tôi thích nhất mà khóc, thằng Toàn nén đau thương ngồi nhìn ảnh chụp của tôi. Nhìn người thân mình đau lòng như vậy, tôi thật sự không chịu nổi nữa, liền thật nhanh chạy đến tung cửa nhào vào trong nhà.
Cả nhà thấy tôi đứng trước cửa liền đờ người, thằng Toàn mới vừa nãy còn khóc thương chị thì giờ lại hoảng loạn chạy nhào đến ôm cha tôi. Thằng oắt con vừa ôm cha tôi vừa khóc lóc nói:
- Cha... oan hồn của chị Hai hiện về... oan hồn của chị Hai kìa cha...
Cha mẹ tôi cũng hoảng sợ không kém, hai người nhìn tôi chằm chằm, nửa muốn mở miệng nói nửa lại không dám nói gì. Tôi nhìn mọi người sợ hãi lại thấy không nỡ, tôi liền cất giọng nghẹn ngào:
- Cha mẹ, là con nè... An An nè... con chưa có chết... con chưa có chết mà.
Cha tôi đứng thẳng dậy, thằng Toàn thì ôm chặt lấy bụng cha tôi, nó gào lên:
- Cha... đừng đi... đừng có đi cha...
Tôi nhìn thằng Toàn mà thấy vừa thương vừa giận, cái thằng to xác vậy mà nhát cáy, chị nó về mà nó không biết chạy tới mừng, đáng bị ăn đập mà.
- Cha, con chưa chết, cha không tin cha lại đυ.ng vô người con là biết liền à. Cậu Hai tỉnh lại rồi, người ta cho con về... chứ trời sáng bửng lên rồi, ma cỏ gì xuất hiện giờ này.
Cha tôi bán tín bán nghi, ông do dự hỏi:
- An An... con về thiệt hả con?
Tôi cười tươi rói:
- Thiệt, là con bằng xương bằng thịt mà, ma cỏ gì mà cha mẹ sợ, đừng có nghe thằng Toàn nói tầm bậy.
Cha với mẹ không ai nói với ai câu nào, cả hai đồng thời đi nhanh về phía tôi, bộ dáng gấp gáp vấp lên vấp xuống. Thấy mẹ đi tới tôi liền khóc, mẹ tôi cũng òa lên rồi ôm chầm lấy tôi, sau đó là cha tôi, rồi sau đó nữa là thằng Toàn. Tôi ôm chầm lấy cả nhà mình, nước mắt nước mũi lấm lem:
- Cha mẹ... con chưa có chết... ông bà phù hộ cho con tai qua nạn khỏi rồi... con chưa có chết.
Mẹ tôi khóc nấc:
- Mồ tổ cha mày con... mày làm mẹ đứt từng khúc ruột với mày... mồ tổ cha mày...
Cha tôi nghẹn giọng:
- Về là được rồi, con còn sống trở về là được rồi... được rồi...
Cả nhà ôm nhau khóc tu tu hơn 10 phút, khóc một trận dữ dội xong xuôi, tôi mới bắt đầu kể lại hết mọi chuyện cho cha mẹ tôi nghe, kể luôn những gì thầy Liên nói. Nghe xong, cha mẹ tôi nhìn nhau rồi thở dài rầu rĩ, mẹ tôi sụt sùi lau nước mắt, cha tôi trầm ngâm suy nghĩ rồi lại động viên cả nhà. Thật ra, tôi không cần gì hơn nữa đâu, đến lúc này còn sống là đã tốt lắm rồi, không mong cầu gì quá cao sang nữa.
Thím Bảy nhà Tiểu Đào hay tin, cả nhà kéo sang thăm tôi, mừng mừng tủi tủi, nhà tôi rộn ràng náo nhiệt đến tận trưa. Thím Bảy cho nhà tôi con gà mái đẻ, dặn dò nấu cháo cho tôi ăn tẩm bổ để mau lấy lại dương khí. Cha tôi thì đi hái lá xông, về nấu một nồi nước cho tôi xông giải hạn. Ăn uống no nê, tôi ngủ một giấc đến tận trưa ngày hôm sau, ngủ dậy bệnh luôn đến mấy ngày sau mới khỏi. Thiệt, ai thử rơi vào hoàn cảnh của tôi rồi mới biết, bị ám ảnh tâm lý đến hết cuộc đời luôn chứ không đùa đâu.
Lúc tôi khỏe lại, mẹ tôi mới nói, chiều cái hôm tôi về nhà thì bên nhà lão Độ có thím Đại sang thăm tôi. Thím ấy đưa cho mẹ tôi một giỏ nhân sâm Hàn Quốc, tổ yến thượng hạn với một ít thuốc bồi bổ khí huyết. Cha mẹ tôi không muốn nhận thì thím ấy nhất quyết bắt cha mẹ tôi phải nhận, còn không sẽ về nói lại với ông Độ để Bà Hai đích thân sang thăm tôi. Hèn gì mấy bữa tôi bệnh cứ có yến chưng ăn hoài, tôi cứ tưởng là cha tôi mua không ấy chứ.
Thím Đại còn nói, vài bữa nữa sức khỏe cậu Hai đỡ hơn, bên nhà ông Độ sẽ qua đây nói chuyện đàng hoàng với cha mẹ tôi. Cha tôi có nói là không cần thì thím Đại lại cứ cười chứ cho qua chuyện chứ không có nói thêm gì. Mẹ tôi cũng xin cho tôi nghỉ việc, thím Đại cười đon đả bảo tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, giờ tôi không cần phải làm mấy cái việc đó nữa. Cha mẹ tôi hoang mang lắm nhưng có hỏi thì thím Đại cũng không chịu nói, cứ im ỉm cười cười đến lạ lùng.
Tiểu Đào làm ở nhà lão Độ, cô ấy báo tin về cho thím Bảy rồi thím Bảy chạy qua báo lại cho cha mẹ tôi hay... nhà họ Huỳnh có ý định nhận tôi làm con gái nuôi thay cho đứa con trai đã chết kia của họ. Úi chà, một pha xử lý kì lạ hết sức, sao họ lại có ý định nhận tôi làm con gái nuôi được nhỉ? Thông tin này của Tiểu Đào là thực hay là tin đồn từ đám người làm đây?
Mà thôi kệ đi, sống chết có số, phú quý có phần, không phải lo nghĩ nhiều!
...............................
Sáng sớm của một tuần sau, tôi còn đang ngủ nướng trong mùng thì mẹ tôi chạy nhanh vào, bà tung mùng lôi tôi ngồi dậy. Tôi ngái ngủ dụi dụi mắt khó chịu nói:
- Mẹ... cho con ngủ thêm chút xíu nữa đi.
Mẹ tôi kéo tôi xuống giường, bà gấp gáp nói:
- Dậy đi An, nhà họ Huỳnh... bọn họ tới tìm con kìa...
Tôi giật mình, bừng tỉnh:
- Tìm con? Ai tìm? Tìm làm chi?
Mẹ tôi quýnh quáng lôi tôi tới trước gương:
- Cậu Hai gì gì đó ở đằng trước nhà chờ con kìa... mẹ nghe thím Đại nói... nhà họ muốn hỏi cưới con cho cậu đó... giờ qua là rước dâu về luôn... cha mày đang trên đường chạy về... lẹ đi con... bôi thuốc vô.
Tôi ngớ người, mắt chữ O mồm chữ A, nhất thời cứng họng không biết phải nói cái gì nữa. Hỏi cưới... rước dâu... đùa tôi à? Bọn họ định đi đánh giặc hay gì? Rước dâu mà làm như chuyện giỡn chơi, thích là qua rước?
Ai gả? Ai nói sẽ gả cho Huỳnh Cảnh Long