Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 21: Chương 1 ( p2 )

( Chương 1 phần 2 )

Mới đó mà đã thấm thoát 5 năm có thể nói nó không dài nhưng mà cũng chẳng ngắn , bao nhiêu đó thời gian cũng cho ta suy nghĩ được rất nhiều điều .. thay đổi sống cho hiện tại chứ không phải mù quãng đắm chìm trong tương lai

" Đỗ Tổng có người muốn gặp ngài " Mỹ Linh nghe vậy khẽ ngước mắt lên nhìn trợ lý của mình , bây giờ cô thay đổi rất nhiều không còn là một cô học sinh kia nữa .. mà là một tổng tài lớn

Xuất khoảng thời gian qua không biết cô đã phấn đấu thế nào để được như bây giờ , khoảng nợ năm xưa cô vẫn chưa có cơ hội đòi lại vì vậy phấn đấu thế này là đáng

" Ai vậy ? " Cô gấp tập tài liệu lại đứng lên ngồi cả 2 tiếng không động đau lưng quá , chắc do lão hoá của tuổi già

" Người ấy nói cô đến rồi sẽ biết " Mỹ Linh nghe vậy cau mày tên nào mà ghê vậy chứ ? Tỏ thần bí ra trước mặt cô hay là muốn cô giáo huấn cho một trận ?

" Đưa đến đây đi bây giờ tôi đang đau lưng không muốn đi đâu hết " Mỹ Linh hạ ghế xuống nằm nghỉ công việc bây giờ phải nói quá bận rộn , cô phải nhanh chóng thu xếp về thăm bà mẹ từ lúc cô đến đây chưa từng gặp lại bà mẹ .. chỉ có thể nói chuyện qua màn hình cô đúng là bất hiếu mà

" Đỗ Tổng bây giờ làm lớn không nhớ đến tôi sao ? " Không để cho trợ lý của cô phản ứng người đàn ông kia đã đi vào , người phụ nữ này thay đổi rất nhiều có cái tính con heo lười vận động là không bỏ

" Thiện Minh cậu về đến khi nào vậy không báo cho tớ " Mỹ Linh thấy anh liền đứng vội lên vui mừng , Thiện Minh nghe vậy liếc mắt nhìn cô

" Thôi Đỗ Tổng đừng có mà giả tạo như vậy tôi đến trước mặt còn không thèm gặp , huống chi là báo trước chắc là có cơ hội ? " Mỹ Linh thấy vẻ giận dỗi của anh thì bật cười , tên này trẻ con quá đi mất là do cô bận việc bù đầu lên .. mệt muốn gãy cả xương đây chứ nào không muốn gặp ?

" Được rồi đừng giận tớ bảo cậu đi ăn mới gặp mà đã tỏ cái vẻ mặt giận dỗi rồi là sao ? " Mỹ Linh kéo tay anh năn nỉ tính đến giờ cũng hơn cả một năm họ không gặp nhau , khoảng thời gian trước ba Thiện Minh bị bệnh cần anh về quản công ty .. anh để cho cô một mình gánh hết một công ty rộng lớn , nói chứ không phải quá ác đi xuất khoảng thời gian qua cô chẳng đi được đến đâu

" Muốn được ta tha thứ thì hôm nay ngươi chịu khó về sớm nấu cho ta một bữa thịnh soạn " Mỹ Linh nghe vậy gật đầu nhưng vẫn có điều kiện , thế là Thiện Minh cũng bị cô ép vào sử lý văn kiện giúp .. quả là tổng tài lớn có khác sử lý trong một nốt nhạc , ai như cô bù đầu cả hơn một tháng nay đúng là quá thảm

" Quả là Trần Tổng việc gì cũng nhanh gọn lẹ không làm khó được , không hổ danh ông chủ lớn quản lý hơn chục công ty lớn toàn cầu " Mỹ Linh ngồi ăn trái cây trên bàn vừa nói xem ra cô rảnh rỗi rồi , ít khi có kẻ thế thân hôm nay phải tránh thủ nhờ

" Cậu còn nói có tin tớ đánh cho cậu một trận không ? Công ty của ai mà cậu lại kêu tớ sử lý ? Cậu có tin tớ lấy hồ sơ bán không ? " Mỹ Linh nghe vậy liếc mắt khinh bỉ chắc cô sợ ? Xin lỗi cô không sợ đe doạ

" Cậu cứ việc bán dù sao công ty bên cậu cũng lớn hơn tớ , bán xong thì đưa cho tớ xin cái xịn hơn cũng được tớ chấp nhận hết " Thiện Minh nghe vậy chẳng biết nói làm sao nữa cô càng ngày càng mạnh miệng , cái gì cũng có thể nói ra tính cách thì ngày một giống đàn ông .. những thứ này anh chỉ có thể nói trong lòng cô mà nghe thấy thì đời này anh tàn

" Mà cậu tính khi nào về nước " Thiện Minh xoa tay khẽ nhìn cô hỏi , cũng khá lâu rồi cô chưa gặp lại ba mẹ mình .. anh biết cô nhớ chỉ là im lặng chịu đựng , thật sự anh không muốn cô trở về vì ở đó cô có quá nhiều ký ức đau khổ , mà ba mẹ Mỹ Linh thì không chịu qua đây sống cùng cô .. ông bà nói quê cha đất mẹ bỏ đi thì làm sao được ?

" Chắc hết tháng này vì tớ thu xếp xong hết rồi tớ cũng muốn cho ba mẹ một bất ngờ .. khoảng thời gian qua tớ cảm thấy mình bất hiếu , chẳng ở bên cạnh để chăm sóc hai người " Thiện Minh nghe vậy cũng chỉ im lặng anh tôn trọng quyết định của cô , dù cô có chọn thế nào đi chăng nữa anh cũng tôn trọng

" Được rồi để sau rồi nói bây giờ thì màu đi mua đồ về bồi bổ cho tớ "