Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 13

Mỹ Linh vừa ngồi trong xe vừa nhìn ra phía ngoài cửa sổ lòng bỗng thấy nặng chĩu , lúc nãy trong đám đông kia cô không nhìn thấy Thiên Phong ra tạm biệt .. cũng phải thôi người yêu của người ta cũng về mà

Nhớ đến đêm đó cô đúng thật ra rất đau nhưng vết đau thể xác đó có là gì mà sợ sánh với trái tim ? Cảm giác Thiên Phong ôm người con gái khác lướt qua cô .. còn chẳng màng xem cô sống chết thế nào , nực cười thật sự quá nực cười

Mỹ Linh mày làm sao vậy ? Đã nói là không hy vọng vì sao lại cứ nhớ ? Ai thương hại mày đâu .. chỉ có mày ngu tự biên tự diễn như một kẻ điên , cô phải làm sao mới có thể quên hết tất cả đây ? Ước gì cô chưa từng cho mình cơ hội hy vọng thì bây giờ đã quá tốt rồi

Còn phía Thiên Phong lúc này anh vẫn đang đứng ở một gốc cây lớn, không phải anh không tạm biệt cô mà là không đủ can đảm .. anh nợ cô quá nhiều mà đến giờ vẫn chẳng chịu mở miệng nói lời xin lỗi

Sau một tuần qua đi tất cả đều trở về đi học lại bình thường , cô cũng khỏe hơn rất nhiều lên có thể đi học .. ba mẹ cô nói nghỉ ngơi thêm nhưng cô không chịu , nếu cứ nghỉ thế này cô sẽ không theo kịp lịch trình mất

" Ế hello,.. " Mỹ Linh khẽ giật mình nhìn qua tên kia , tên này không muốn sống sao ?

" Thiện Minh cậu muốn chết hả đi hù tôi ? " Thiện Minh mỉm cười nhìn cô nhìn cô mạnh khỏe thế này là anh vui lắm rồi , chỉ cần cô cười nói như vầy mãi thì tốt biết mấy

" Tôi sao dám mà coi bộ lớn tiếng như thế này chưa chết nổi nhỉ ? " Cô nghe như vậy híp mắt nhìn người đàn ông đối diện , dám nói cái giọng điệu đó với cô ? Được lắm xem cô có xé xác ra hay không

Thiện Minh thấy cô sắn tay áo lên liền quay lưng bỏ chạy , cách tốt nhất nếu như mình còn muốn sống .. cô không hiểu sao chỉ trò chuyện với Thiện Minh có vài lần , mà bây giờ cả hai thân như lúc nào không hay nữa .. nhưng cô lại không để ý rằng có bóng người vẫn nhìn theo cô nãy giờ :

Thiên Phong cầm lấy hộp quà trên tay ném vào thùng rác , lúc nãy khi anh vừa tính bước ra thì Thiện Minh liền từ đâu bước đến .. cả hai nói chuyện vui vẻ mà chẳng màng điều gì cả , hộp quà này hôm nay anh muốn đem đến để xin lỗi cô nhưng xem ra nó không cần thiết nữa rồi

Thiên Phong quay bước rời đi xem ra muốn xin lỗi cũng là chuyện khó , mà vì sao bây giờ hai người họ lại thân như vậy chứ ? Anh không cấm cô làm bạn với người khác .. nhưng anh khó chịu khi cô vượt quá chữ thân , đúng là bạn cùng lớp nhưng có cần gần như vậy không chứ ?

Mỹ Linh đang ngồi trong lớp thì bỗng cô giáo kêu lên phòng giám thị , cô cũng không biết kêu làm gì đứng dậy đi theo .. vừa bước được vài bước thì cánh tay bị kéo lại

" Cho tớ đi ké với " cô nhìn qua Thiện Minh khó hiểu có cần nhiều chuyện như vậy không ? Cô còn chưa biết vì sao mình bị gọi mà tên này ?

" Được rồi đi nhanh lên " Thiện Minh vui vẻ đi phía sau lưng cô , nhìn như thế này không khác gì che trở cho người mình yêu

Đến nơi cô thấy người nhà Ngọc Trúc đang ngồi bên trong bên cạnh có Ngọc Trúc và còn có cả Thiên Phong nữa , cô có chút khó hiểu đi vào ngồi xuống ghế đối diện , Thiện Minh cũng đi vào ngồi kế bên cô

Mỹ Linh nhìn như thế này cũng thoáng đoán ra mọi chuyện , có lẽ là chuyện đem hôm đó nhưng cô có liên quan gì đâu mà lại gọi cô lên ?

" Được rồi chúng ta nói chuyện một chút , Mỹ Linh .. Ngọc Trúc hai em nghe cô hỏi " cả hai đều chăm chú nhìn lên cô giáo

" Đêm hôm đó ai cho phép các em đi vào rừng sâu ? Còn nữa ai là người đi sâu vào bên trong " Mỹ Linh nghe vậy đang tính mở miệng thì Ngọc Trúc lên tiếng

" Là Mỹ Linh thưa cô cậu ấy muốn vào sâu xem cảnh lên rủ em đi cùng , em tính không đi nhưng sợ cậu ấy gặp chuyện lên đi theo " cô nghe như vậy như ù ù hai tai sao có thể chứ ? Điều này cô nói mới phải sao lại đổi trắng thay đen rồi ?

" Mỹ Linh có phải vậy không ? " Cô đưa mắt nhìn chằm chằm Ngọc Trúc , cô không ngờ Ngọc Trúc lại nói dối,...

" Không đúng Ngọc Trúc mới là người muốn vào bên trong "Mỹ Linh lúc này mới lên tiếng phản bác , ánh mắt không ngừng nhìn Ngọc Trúc .. cô không hiểu vì sao Ngọc Trúc nói dối nhưng đúng là cuộc sống chẳng có thể tin vào một ai

" Con bé này biện miệng đã sai còn không chịu nhận lỗi ? Ngọc Trúc sao có thể rủ cô chứ ? Ở đó nguy hiểm con bé sợ sao có thể vào ? Chỉ có cô rủ nó vào thôi " Mỹ Linh nghe vậy nắm chặt bàn tay , cô không cần ai dạy đời cả

" Thưa bác vì sao bác dám khẳng định là cháu rủ con gái bác ? Là người lớn thì bác hãy nói cho cháu phục .. còn Ngọc Trúc cậu mới là người nói dối , tớ không biết vì sao cậu làm vậy nhưng cậu có cảm thấy có lỗi với lương tâm ? " Mỹ Linh tức giận nói Thiện Minh phải giữ cô lại chỉ sợ cô mất bình tĩnh

" Nhỏ mà ăn nói hỗn láo vậy hả ? Ba mẹ cô dạy phải không ? Tính cách côn đồ " Mỹ Linh nghe vậy ánh mắt trở lên đỏ ngầu vì tức giận , cô nhịn thì cũng nhịn vừa phải

" Xin lỗi bác nhé ba mẹ cháu dạy cháu rất hẳn hỏi , chỉ có kẻ cho ăn học mà nói ngu " Mỹ Linh trừng mắt nói muốn nói thì nói với cô , chứ đừng có mà xúc phạm ba mẹ cô

" Dừng lại hết bây giờ chúng ta kết thúc mọi chuyện , Mỹ Linh em xin lỗi Ngọc Trúc đi " cô nghe như vậy chẳng lọt vào tai cô làm gì sai mà phải xin lỗi ? Họ xúc phạm đổ oan cho cô cơ mà ?

" Em không sai nhất quyết không xin lỗi " Mỹ Linh khoang tay ngước mắt nhìn hướng khác , cô là một người có lý lẽ sai sẽ nhận còn không phải thì đừng mơ

" Mẹ thôi đi con không sao chúng ta không cần phải làm vậy " Ngọc Trúc lúc này mới chịu lên tiếng , nhưng cô nghe vào như ngứa cả tai cô không kiện thì thôi .. đây kiện ngược lại cô ?

" Sao có thể chứ ? Nếu không xin lỗi đừng mong tôi để yên .. muốn xin lỗi thì quỳ xuống tôi sẽ bỏ qua " Mỹ Linh nghe vậy tức giận đập mạnh tay xuống bàn , bỏ qua sao ? Là bọn họ không cho cô sự lương thiện

" Nghe cho rõ đây các người đừng có tấu hài trước mặt tôi , tôi nói cho các người biết nếu sai tôi nhận còn không sai dù chết cũng không nhận .. Ngọc Trúc cậu nghe cho rõ đây lương tâm của cậu bị chó tha rồi đấy , cậu biết nếu không vì cậu tôi có phải bị thương không ? Nếu không nhờ tôi cậu còn sống không ? Tôi vì đỡ cậu mà hại chính mình bị thương , cõng cậu trên lưng bị té biết bao nhiêu lần cậu biết không ? Thế mà giờ cậu lại nói như vô ơn vậy ? " Cô nhìn chằm chằm vào Ngọc Trúc không chớp mắt nói , không phải cô kể công mà là cái lương tâm kia đâu rồi ?

Ngọc Trúc nghe vậy im lặng chẳng dám mở miệng , ánh mắt chẳng dám đối diện với cô

" Đừng có nói như mình tốt lắm vậy nếu con bé đêm đó có chuyện tôi có xé xác cô ra không ? Huống chi cô cần phải làm như vậy vì cô kéo con bé vào " Mẹ Ngọc Trúc lại một lần nữa lên tiếng nói , Mỹ Linh nghiến răng kéo vào ? Ai mới chính là người kéo vào ? Nếu không nhờ cô thì Ngọc Trúc đêm đó bỏ mạng , bây giờ lại nói với ân nhân còn gái mình bằng cái giọng điệu ấy ?

" Mỹ Linh mày xin lỗi đi " cô đang tính lên tiếng thì giọng nói của Thiên Phong làm cô khựng lại

" Mày có biết mày đang nói gì không Phong ? Mày là không tin tưởng tao ? Mày nghĩ tao thật sự làm vậy ? "