Lấy Chồng Bộ Đội Không Em?

Chương 27: Chính thức "ra mắt"

Lúc Kiên nói câu đó, Trâm đã sớm chìm trong mộng đẹp rồi, nào còn hơi sức mà nghe lời thầm thì tình cảm của anh. Không biết là do tác dụng của bia hay do lạ chỗ nên một đêm này cô ngủ không sâu lắm. Bình thường đều sẽ ngủ nướng đến trưa, nhưng hôm nay phá lệ lại tỉnh sớm.

Trâm mơ mang chớp mắt nhìn trần nhà, cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc đình trệ một lúc mới uể oải ngồi dậy, vươn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa này mặt trời mọc sớm, bên ngoài đã sáng trưng rồi. Cô nhìn lên đồng hồ, mới 5h30 sáng nhưng muốn ngủ cũng không ngủ nổi nữa. Trâm ngáp một cái rồi lẩm bẩm:

-Bia rượu thật có hại, uống chút xíu thôi mà không ngủ nướng được nữa... haizzz.

-Biết vậy thì lần sau không nên uống nữa.

Trong không gian vốn nên im ắng thì lại vang lên giọng nói của ai đó. Trâm hoảng hốt giật mình, suýt thì trái tim nhỏ bé đã nhảy khỏi l*иg ngực rồi. Cô tỉnh cả ngủ, luống cuống nhìn quanh, trợn tròn mắt khi phát hiện cái điện thoại vẫn còn sáng trưng và trên đó đang hiển thị cuộc gọi. Một dòng ký ức ập về, cô ngờ ngợ nhớ ra hình như đêm qua mình có nói chuyện với ai đó.

-Quên rồi à?

Thấy cô im lặng hồi lâu, Kiên lên tiếng nhắc nhở. Trâm nhíu mày, hình như cô nhớ ra rồi còn nhận ra giọng anh nữa. Nhưng khoan đã, cuộc điện thoại này đã là chuyện của đêm hôm qua rồi mà, sao bây giờ nó... Không lẽ cô để máy cả đêm như vậy sao? Nghĩ đến khả năng này, Trâm đau khổ nhăn mày nhăn mặt đấm đấm ngực mình, tự trách bản thân bất cẩn quá, lỡ như trong lúc ngủ mà gáy to thì sao, mất hình tượng chết.

Cô cố gắng kìm nén cơn xấu hổ ấy lại, cầm lấy điện thoại nghe, giọng nói càng bình tĩnh thì càng lộ ra sơ hở:

-Ừm... buổi sáng vui vẻ.

Nghe thấy cô lên tiếng, anh mỉm cười vui vẻ, dù cách một màn hình cũng cảm thấy như được ở trong mùa xuân vậy. Anh canh cô ngủ cả đêm, sáng nay còn cố tình nán lại, chờ cô ngủ dậy rồi mới đi làm. Nhưng ông anh này yêu vào cũng quá dại khờ rồi, bình thường Trâm toàn ngủ nướng đến 9,10h. Còn quân nhân các anh, gà chưa gáy đã phải ra thao trường, nếu hôm nay trời không thương xót cho cô dậy sớm thì ông chú như anh định vi phạm kỷ luật quân đội, chờ cô đến trưa chắc :))

Thế nhưng Kiên chẳng hề nhận ra điều đó đâu, anh sắp xếp các văn kiện, một tay bỏ vào cặp, tay kia cầm điện thoại lên nói với cô:

-Dậy rồi thì đi ăn sáng đi, nếu đau đầu thì uống cốc nước chanh. Tôi phải đi làm, gọi lại em sau.

Anh không cúp máy ngay, đợi cô trả lời đã. Bên này Trâm còn chần chừ một chút, cô nhỏ giọng dè dặt hỏi:

-Khoan đã... Tôi...tôi muốn hỏi chú...hôm qua chú...canh tôi cả đêm hả?

Kiên bật cười, biết là đầu cô thỉnh thoảng sẽ không được thông minh nhưng không nghĩ rằng cô ngốc thật:

-Tất nhiên, chứ không lẽ em mộng du nên gọi cho tôi vào 2h sáng sao? Yên tâm, em ngủ rất ngoan, không gáy.

Trâm có chút xấu hổ nhưng nghe anh nói mình không có làm điều gì xấu thì cũng len lén thở phào. Vậy mà câu tiếp theo của Kiên khiến cô thực sự không ngóc đầu lên được.

-Chỉ có...nói mớ mấy câu nhớ tôi thôi.

Trâm không chắc chắn rằng mình có nói vậy không vì thực chất trong tâm cô có chút thích anh, nếu có vô tình nói lời đó thì cũng không phải không có khả năng. Nhưng đời nào Trâm kiên ngạo lại chịu thừa nhận, cô thẹn quá hóa giận:

-Chú...chú đừng có vu khống. Ăn nói hàm hồ, tốt nhất là đừng có gọi cho tôi nữa. Bye!

Nói xong liền bực bội tắt máy, vốn còn có chút cảm động vì hành động cả đêm ở bên cô của anh. Nhưng con người này thực sự khiến cô không thể yêu thương quá 3 giây, tức nổ đom đóm luôn á.

Trâm mang theo cơn tức ra ngoài phòng, Đào đi làm từ sớm rồi, chỗ nó làm ở tận trung tâm thành phố, không đi sớm lại tắc đường. Thấy bạn thân mới sáng sớm mặt đã đen thui, Lê nghi hoặc hỏi:

-Sáng sớm mà ai chọc đến "dì ghẻ" vậy?

-Mày kệ tao đi. Nói tới tao lại muốn khùng lên này.

Trâm ngồi vào bàn, chuẩn bị giải quyết cái bụng đói trước tài nghệ của Lê. Lê cũng không truy hỏi, thấy Trâm thức dậy giờ này là cô biết tâm trạng bạn không tốt rồi. Đổi chủ đề một chút:

-Thế nay mày không định lên công ty à, đi thực tập mà như đi chơi vậy...

-Ầy, ao ăn ã ồi ính au... (Tao ăn đã rồi tính sau)

Ăn uống đến nói không ra câu rồi. Lê lắc đầu ngán ngẩm, đến giờ cô cũng phải đi làm. Dặn dò Trâm thêm mấy câu rồi ra khỏi cửa. Ăn sáng xong Trâm lên công ty báo danh, chẳng qua chỉ là hình thức. Cô gọi giám đốc một tiếng "chú" thì còn lo gì đến chuyên cần, có mối quan hệ vẫn tốt hơn là vô danh tiểu tốt. Xã hội bây giờ là vậy mà. Ở trong đám thực tập ở đây cô cũng được coi là nổi bật, chủ yếu đi theo các tiền bối học tập, làm một vài việc vặt vãnh. Đến giờ nghỉ trưa thì đi ăn cơm thôi.

Hôm nay bố cô chẳng biết nghe ai thông tri, tìm tới tận cửa, muốn trốn cũng không được. Ông Hoàng là được chú giám đốc công ty thông báo đấy, con gái về thành phố mà không thấy về nhà hay gọi điện, bà nhà thì cứ tỉnh bơ như không nhưng ông làm sao mà bình tĩnh cho được. Thấy con gái nhiều ngày không gặp mà gầy đi trông thấy, ruột gan ông xót xa kinh khủng, trên bàn ăn gọi một đống món, ép cô ăn cho bằng được.

Trâm bất đắc dĩ nhìn bố yêu quý, quan tâm quá cũng khổ.

-Bố~ Con có chết đói đâu mà bố sốt sắng thế.

-Không được, con gầy thế này phải ăn nhiều vào.

-Con lớn rồi mà bố.

Ông Hoàng vô cùng không hài lòng với câu nói này, đặt chiếc đũa đang gắp thức ăn cho Trâm xuống, nghiêm túc mà nói:

-Nếu con biết mình lớn rồi thì không nên hành xử như vậy. Về thành phố mà không về nhà, không gọi điện về nói một tiếng làm người lớn lo lắng cho con.

Cô cúi đầu thở dài một hơi, nhỏ giọng nhận lỗi:

-Con biết con sai rồi. Nhưng mà mẹ cứ gán ghép con với người nọ người kia. Bố...bố cũng không muốn con gái cưng của bố đi làm dâu sớm đâu đúng không?

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của con gái, sao ông có thể không thương cho được, thôi thì cũng cho qua. Ông lấy ra một cái thẻ ATM, dúi vào tay cô, dặn dò:

-Lấy mà tiêu, thẻ này mẹ con không biết được đâu. Tạm thời lánh nạn ở ngoài đã, thuê tạm căn hộ nào tốt chút, ăn uống đầy đủ vào. Thiếu thì sang đòi anh con, không được lủi thủi chịu khổ, biết chưa?

Trâm cảm động rưng rưng nhìn bố, không diễn tả thành lời nữa rồi. Ông bố quốc dân của cô, cũng chỉ có ông mới yêu chiều cô đến mức này. Cô cười tươi nhận lấy, không quên gửi thật nhiều thật nhiều yêu thương đến người bố thân yêu.

-Hihi... Vẫn chỉ có bố là thương con nhất.

-Ừ, có mỗi cô con gái, không thương cô thì thương ai. Đúng rồi, còn mấy ngày là đến giỗ bà nội con rồi đấy. Ông nội đã chốt sổ là cuối tuần này cả nhà phải tụ họp làm đám giỗ. Con lánh nạn thì lánh nhưng cuối tuần này vẫn phải về nhé.

Trâm gật đầu, giỗ bà nội thì tất nhiên phải về. Dù sao đã có ông nội, còn họ hàng nữa, cô còn sợ mẹ chắc. Có mọi người bênh vực, mẹ cô muốn nhắc vụ lấy chồng cũng không được.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Trâm trăm ngàn lần cũng sẽ không ngờ tới, họ hàng cô dì chú bác cũng bán đứng mình như mẹ. Chuyện là 3 ngày sau, Trâm dậy từ rất sớm, theo thói quen nhìn màn hình điện thoại một cái rồi mới ra vào vệ sinh. Tại vì 3 ngày này không thấy Kiên có động tĩnh gì, cô thấy lạ lạ nên thỉnh thoảng mới ngó, tuyệt đối không phải vì nhớ nhung đâu nha, tuyệt đối không nha.

Hôm nay giỗ nội nên cô cũng ra chợ, mua ít hương hoa quả rồi vô tiệm đồ cổ, lựa một bình hoa thật đẹp mang về tặng cho ông nội. Lâu rồi cô không gặp mọi người, ngày giỗ mọi năm, trong nhà đều rất náo nhiệt, mọi người có mặt đầy đủ. Nghĩ đến cảnh náo nhiệt đó, tâm trạng cô cũng thoải mái vui vẻ hẳn, tung tăng gọi Grab lên Cầu Giấy.

Bên ngoài xe lớn xe nhỏ đã đầy, còn có tiếng trẻ con, đông vui lắm. Trâm mang theo nụ cười tươi rói vẫy tay với mấy đứa cháu, bọn nó ùa ra tíu tít quanh cô. Rồi lại vào nhà, chào hỏi mọi người. Thấy Trâm về ai cũng hồ hởi, mà chính là cô không nhận ra, ánh mắt mọi người có chút gì đó khác khác. Quả nhiên, đồ đạc trên tay còn chưa đặt xuống, chưa thấy ông nội với bố đâu đã nghe tiếng mẹ cô cùng một giọng nam quen quen:

-Ấy cháu cứ ra chơi, để bác làm cho. Tý nữa là cái Trâm nó về thôi mà.

-Không ạ, để cháu làm phụ bác cho. Bác cứ coi cháu như người nhà để cháu tự nhiên.

Cô đơ người, nụ cười trên môi trở nên cứng nhắc, ánh mắt khó hiểu nhìn mọi người ở ngoài. Bác gái cô đang dọn dẹp bàn thờ, thấy vậy cười cười nhìn cô:

-Bạn trai Trâm đến chơi đấy. Đang ở trong bếp nói chuyện với mẹ cháu, thằng bé đẹp người còn đẹp nết nữa.

Ơ, Trâm ngẩn tò te ra, cô còn chưa yêu đương thì lấy đâu ra bạn trai. Chuyện gì thế này.