Lấy Chồng Bộ Đội Không Em?

Chương 16: Ra mắt

Bạn cho rằng, một mối quan hệ có thể được xác định trong bao lâu? Một tháng, một năm hay năm, mười năm. Tình yêu là cảm xúc vô thời hạn, vì vậy thời gian không phải là thước đo. Nhưng với Trâm, cô quan niệm điều này rất quan trọng. Cũng vì thế mà cả tuần nay cô gái chưa bao giờ điên vì tình lại phải đắn đo suy nghĩ. Cô nghĩ đến cảm giác của mình với anh, rồi nghĩ đến thời gian quen anh. Cũng đâu được bao lâu, hơn nữa hầu như mỗi lần gặp nhau là đều cãi vã, thương thương cái gì.

Một tuần này, Kiên đi làm nhiệm vụ, anh Hiếu cũng thế. Vì vậy mà cô rất thảnh thơi ăn nằm ở nhà ông anh, thỉnh thoảng chán chường lại vác ghế ra ban công ngồi ngẫm nghĩ về cuộc đời, ngẫm thử xem mình có ghét ông chú không. Và rồi Trâm cũng nhận ra, hình như mình không ghét chú ấy đến mức vậy, chẳng qua là cứ như trẻ con mãi không lớn, thích gây lộn vậy. Nhưng những điều đó với Kiên lại chẳng hề quan trọng, thứ mà mấy nay anh quan tâm hơn cả việc đạt yêu cầu buổi huấn luyện đó là Thùy Trâm.

Bệnh tương tư đã ăn sâu vào trái tim anh rồi, sự thay đổi của người mới biết yêu thì đến cả kẻ mất trí cũng dễ dàng nhận ra. Tất nhiên, người mặt lạnh như anh Hiếu cũng nhận ra. Thỉnh thoảng nghỉ ngơi sau một buổi huấn luyện vất vả, anh hay lại gần bá vai Kiên, khoác lác mấy câu sự đời:

-Đói thì phải ăn mà yêu thì phải nói. Cậu thấy anh nói chuẩn không?

Kiên ngơ ngác một giây rồi bật cười:

-Vâng, anh Hiếu thì chuẩn rồi. Nhưng em anh cũng đâu phải dạng vừa.

"Em anh" ở đây không biết là đang nói bản thân có đủ kỹ năng để tán gái hay ý chỉ em gái anh là dạng con gái không tán thì thôi mà đã tán là chỉ có về tay không.

Còn Hiếu thì vẫn ngây ngô vỗ vai anh động viên, cổ vũ anh tán gái. Mà lại không hề hay biết, em gái mình đang bị sói rình mò. Đến lúc vỡ lỡ ra, sợ là hối hận không kịp.

Kỳ huấn luyện này kéo dài khoảng nửa tháng hoặc hơn, không thể biết chính xác ý định của cấp trên. Làm lính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Bởi vậy mà khi nhận được tin báo từ cơ quan gọi về, Hiếu không khỏi suy tư. Anh trên cương vị là người anh, là người thủ trưởng tất nhiên đều sẽ lo lắng, quan tâm sâu sắc với cấp dưới của mình. Đặc biệt là Kiên, vừa rồi tin báo tới nói mẹ của Kiên phát bệnh, phải nhập viện điều trị. Hiếu hiểu rõ tính của Kiên, cậu ấy sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì nhiệm vụ, trừ mẹ.

Bởi thế mà anh đang vắt óc suy nghĩ làm sao cho vẹn cả đôi đường, để Kiên an tâm làm nhiệm vụ còn mẹ cậu vẫn có người lui tới săn sóc. Đột nhiên anh nhớ tới một người đang ăn dầm nằm dề ở nhà rất thảnh thơi. Ngay sau đó, hai đầu dây được kết nối.

-Hả? Anh bị nắng thiêu cháy đến hỏng đầu rồi à? Kem chống nắng em mua cho đâu?

Trâm đang an nhàn nằm sofa ăn vặt cũng phải bật dậy một cách gay gắt. Còn Hiếu vẫn nghiêm túc mềm mỏng thuyết phục em gái mình:

-Nắng cái đầu mày. Suốt ngày nói nhảm, việc này đơn giản mà, mày làm được chứ sao.

-Không, em chịu nhá. Anh thừa biết em chẳng ưa ổng rồi còn gì. Với lại, tự nhiên hơi đâu bắt em lên đấy chăm sóc người ta. Liên quan gì đến em, em rảnh lắm chắc.

Hiếu cười từ tốn:

-Ở cái đất nước này, mày mà không rảnh thì không còn ai rảnh đâu. Đây là việc của anh mày thì cũng là việc của mày chứ sao. Thôi ngoan ngoãn, nghe lời anh. Lên đấy mấy hôm, giúp anh tý. Về anh thưởng cho.

Dụ dỗ cô như trẻ con vậy, chắc cô thèm à:

-Không phải dụ, còn lâu nhá. Vật chất chỉ là phù du còn...

-Thẻ lương của anh, cho mày giữ nửa năm.

-Oke con dê, gửi địa chỉ. Em xuất phát luôn.

Đấy, con gái là thế đấy. Trai đẹp có thể không cần nhưng tiền thì nhất định phải có. Và thế là phi vụ được chốt một cách nhanh chóng. Trâm thu dọn đồ đạc rồi lên đường luôn.

Quê Kiên ở Phú Thọ không xa lắm, từ Hà Nội lên cũng chừng 2 tiếng. Trước tiên cô tìm tới bệnh viện chỗ mẹ anh đang ở. Mẹ Kiên là một người phụ nữ tảo tần, khuôn mặt bà toát lên đầy sự khắc khổ của thời gian. Lần đầu tiên gặp, Trâm cũng không có kinh nghiệm thăm bệnh. Cô mua một chút hoa quả đến biếu, mua thêm một bó hoa hướng dương vì cô thích hoa này. Lúc đầu, Trâm khá ngại ngùng khi chào hỏi mẹ anh, sao giống cảm xúc ra mắt nhà chồng vậy nhỉ.

Thôi bỏ qua vấn đề ấy thì mẹ Kiên rất tốt tính, hiền lành mà hiếu khách nữa. Nhìn thấy cô trẻ trung, đáng yêu thì vô cùng yêu thích. Bà kéo lấy tay cô hỏi thăm đủ thứ. chủ yếu là chuyện về cô và Kiên. Như đang tra hỏi con dâu ấy. Vì sự nhiệt tình ấy mà Trâm cũng thoải mái hơn. Chỉ nửa ngày mà thân thiết như mẹ con ruột vậy.

-Ui cha, Trâm mua hoa này đấy à?

Bà Cúc tươi cười ngắm nghía bó hoa hỏi, Trâm một tay bỏ hoa vào lọ trưng, cười đáp:

-Hì, vâng. Cháu không biết cô thích loại nào nên cháu mua theo sở thích.

-Vậy là cô với Trâm giống nhau rồi. Cô cũng thích hoa hướng dương lắm.

Hai người phụ nữ lần đầu gặp mặt nhưng tựa như tri kỷ trăm năm, nhiều sở thích chung, nói chuyện cũng rất hợp tính nhau.

-Mà Trâm ơi!?

-Dạ cô.

-Cháu với Kiên không có gì thật à?

Bà rất khéo léo hỏi cho ra chuyện chứ thực tế thì mong con dâu với cháu bế lắm rồi. Nhắc đến chuyện này, Trâm lại bối rối:

-Dạ không có gì thật cô ạ. Cháu là em gái sếp chú ấy thôi. Cháu nói thật là hồi trước không có ưa nhau lắm, chú ấy hay bắt bẻ cháu lắm

-Haha, thằng đấy thì ai ưa nổi. Đến cô là mẹ ruột còn chẳng ưa. Yên tâm, mấy nữa nó về để cô trị nó.

-Hihi, cháu cũng phụ cô.

Chưa gì đã thấy nguy hiểm cho anh lính Kiên rồi, giờ này đang phải cực khổ huấn luyện mà hai người phụ nữ mình yêu thương lại ở nhà bàn kế trị mình. Thật bất hạnh quá.