Lúc Trâm đến, nhà không có ai, công việc của anh Hiếu vốn bận rộn, nếu cô không thường xuyên đến chơi thì cả năm chắc mới gặp anh được mấy lần. Nhiều rồi thành quen, đã là bộ đội thì dù ở trong cùng một thành phố, muốn gặp mặt cũng là cả một vấn đề.
Trâm dọn dẹp sơ qua đồ đạc, đảo mắt một vòng nhìn quanh nhà, mặc dù không thiếu đồ của cô ở đây nhưng nhìn chung vẫn thấy quá tẻ nhạt. Dù sao Trâm cũng rảnh rỗi, ngồi một chỗ thì nhàm chán lắm, cho nên cô gọi điện báo anh mình một tiếng rồi liên hệ hội bạn thân siêu nhân, đi thỏa mãn thú vui tao nhã shopping một buổi. Trâm có một hội bạn thân siêu mất dạy nhưng thập phần cute.
Ba đứa Trâm, Lê, Đào. Những cô gái thủ đô mang trong mình cái suy nghĩ của thời đại, đó là độc thân muôn năm, trai đến gái chặn. Một thời cùng nhau rong ruổi trên phố Hà thành, rủ nhau đi đánh đám con trai, nói chung là không ngán trận nào nhưng tuyệt nhiên không đi làm chuyện xấu nhé.
Ba đứa rủ nhau đi mua mấy đồ dùng trong nhà, lượn lờ shop quần áo rồi là bẻ lái sang hàng ăn, chung sở thích dễ làm bạn. Là bạn thân nên không có bí mật gì cả, Trâm kể cho hai đứa kia chuyện về Kiên. Trái ngược với cái vẻ căm ghét của Trâm, tụi nó lại rất hứng thú, đặc biệt là với trai đẹp.
-Uây, có trai đẹp mà không gọi bọn tao nhé. Bạn bè thế đấy.
-Mày mê rồi nên mới giữ riêng chứ gì!?
Trâm lườm nguýt hai đứa, kích động mà đính chính:
-Điên, bà đây sống 21 năm trên đời, gặp biết bao nhiêu anh trai dịu dàng, ga lăng, lạnh lùng, ấm áp đều có. Bà còn không thích, nói gì cái thằng già thích ghẹo gái đấy.
Lê với Đào đồng thời bĩu môi, không thương xót vả lại:
-Gớm, ghét của nào trời trao của đấy. Coi chừng sau này lọt lưới tình không hay đấy.
Trâm từ chối hiểu hai đứa này, cũng từ chối cho ý kiến nốt. Bởi cô và anh là trời và đất, là không đội trời chung, cô ghét cay ghét đắng đây này lấy đâu ra thích với thương mà ai cũng kêu.
Tiêu tốn cả buổi chiều vào việc tiêu xài mua sắm, lại thêm ăn với uống còn tám chuyện đến tận gần tối. Lúc về, Trâm thấy nhà hàng xóm lủng củng đồ đạc trước cửa, người ra người vào. Cô với mọi người ở đây cũng coi là quen thân, thấy tò mò cô mới lại hỏi chị nhà:
-Nhà mình có việc gì mà đồ đạc chất đống thế chị?
Chị hàng xóm cũng quý cô, tươi cười trả lời:
-Trâm đấy à, nhà chị sắp chuyển đi em ạ. Chồng chị đổi cơ quan công tác nên cả nhà cũng phải đi. À quên đấy, có ít hạt dẻ đặc sản quê nhà, biết em thích ăn vặt. Tý chị mang sang cho.
Trâm cũng cười, gật đầu cảm ơn chị, lại hỏi thăm mấy cô, cũng không để ý nhiều về hàng xóm sắp tới mà trở về nhà. Trong bụng thầm tính nhẩm, nhà chị này hay chuyển nhà thật, mới đến có nửa năm đã đi rồi, đúng là thế của người nhiều của. Có điều...cô cũng chẳng ngờ được chuỗi ngày sắp tới sẽ phải đối mặt với vấn đề hóc búa là làm sao để sống chung một tòa nhà với oan gia.
Đúng vậy, hàng xóm mới ở đây không ai khác chính là cái người vài hôm trước còn dám to mồm hỏi cô: "Lấy chồng bộ đội không em?". Đó là một buổi sáng tràn đầy năng lượng của Trâm, bởi vì ở cùng nhà với ông anh làm bộ đội, thói quen sinh hoạt cũng phải thay đổi, hic đó là điều bất lợi với con mèo ngủ nướng như cô. Sáng phải theo đồng hồ sinh học là ông Hiếu, dậy sớm, ăn sáng, chạy bộ. Mà cô chủ yếu là vừa đi vừa thở, lười nó quen rồi.
Rồi đến lúc quay về, đùng một cái nhìn thấy cái bản mặt mình hận thấu xương, từ nhà hàng xóm đi ra. Trâm sững sờ, há hốc mồm, chai nước trong tay cũng rơi bịch xuống đất. Đủ thấy là cô bất ngờ thế nào. Anh Hiếu thì ngược lại, bình thản chào buổi sáng, hỏi han thân thiết:
-Chuẩn bị đi làm đấy à?
Kiên nhìn cô một cái rồi cười gật đầu chào anh:
-Vâng ạ, em đến sớm sắp xếp thêm tài liệu.
-Ừ, có tiến bộ đấy.
Hiếu liếc vẻ mặt vẫn còn đang ngỡ ngàng của Trâm, không nói gì nữa đi vào nhà, để lại cô chưa hết bàng hoàng cùng nụ cười cợt nhả của badboy.
-Chào buổi sáng, cô gái "phù thủy".
Kiên không vội, khoanh tay tựa người vào tưởng, nhìn cô cười vẫy tay. Tình trạng của Trâm còn đang rơi vào khoảng không vô vọng, sao không ai nói cho cô biết tên khùng này là hàng xóm mới vậy, cả ông anh trời đánh kia nữa, biết mà không hé răng một câu. Còn cái đồ đáng ghét này, bao nhiêu nơi không chọn, sao lại ở ngay sát vách nhà cô. Tính gây chiến hay gì.
-Sao chú lại ở đây hả?
-Ơ, rõ ràng rồi mà. Tôi là hàng xóm mới của cô. Nên chào hỏi tử tế mới đúng chứ nhỉ.
Cô nghiến răng, chống tay vào hông, ngửa cô mắng anh:
-Chết tiệt, bao nhiêu chỗ không ở. Sao cứ phải chọn lượn lờ trước mặt tôi thế. Chú có bị sao không thế?
Kiên cười đùa, lắc lắc đầu, anh đến đây đúng là để chọc tiết cô. Nhưng mà tất nhiên, kiếm chỗ ở ưng ý vẫn là chính. Sau vài lần bị Trâm chặt chém, Kiên đã đúc rút ra được nhiều kinh nghiệm. Chính là lúc cô lên cơn mắng người, kɧıêυ ҡɧí©ɧ không phải điều nên làm, chặn họng mới là thượng sách.
-Cô buồn cười, tôi thích ở đâu tôi ở. Cô cấm được chắc, trẻ con thì phải ngoan ngoãn nghe lời chứ. Thôi nha, lần sau bỏ cái thói cãi người lớn nhé. Chú đi làm đây, tối gặp lại nhé. Cháu gái bé nhỏ!
Ngón tay anh phớt nhẹ qua tóc cô, sau đó anh cứ thế một đường an toàn lướt qua quả bom nổ chậm, thẳng tiến về phía trước. Còn Trâm, lần này bị chặn họng không nói, còn bị động tay động chân nhưng chỉ biết tức tối dậm chân tại chỗ, ngấu nghiến nhìn bóng lưng anh bằng ánh mắt gϊếŧ người, quát:
-Đứng lại, đồ già. Ai cho chú chạm vào tóc tôi hả. Đợi đó, tôi nhất định sẽ không tha cho chú.
Bởi đơn giản, anh chạm trúng ngòi nổ rồi, chặn họng được cô nhưng không chặn được bản tính hung tàn trong cô. Có câu: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Bén hay không thì chưa biết nhưng chiến tranh sắp bùng nổ là có thật.
Những ngày sau đó, từ trên xuống dưới tòa chung cư cao cấp này, không ai không biết ở tầng 3 có hai cô cậu suốt ngày chí chóe như chó với mèo. Hàng xóm nhìn đến mỏi cả mắt, cảnh tượng rượt đuổi đánh nhau từ tầng trệt đến tầng trên cùng, rồi lại từ trên đấy xuống tận tầng hầm ngày nào cũng thấy.