Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần

CHƯƠNG 48: SỰ KHIÊU KHÍCH NGÔNG CUỒNG CỦA TỘI PHẠM

Anh yêu em!

- Anh yêu em vì nhân cách, vì tấm lòng hiền hậu và mạnh mẽ của em. Châu Ly, không có điều gì xóa bỏ được sự thật này!

Để giúp Châu Ly lấy lại sức khỏe sau khi trải qua sự việc kinh hãi đêm qua, Cố Tử Khâm còn đặc biệt dặn dò đầu bếp hầm riêng cho cô một bát gà thảo mộc. Mặc dù Châu Ly không có tâm trạng ăn uống, nhưng trước sự chăm sóc nhiệt tình của anh, cô vẫn vui vẻ ngồi ăn.

Cố Tử Khâm dùng đũa bóc thịt gà để vào bát cho cô, liên tục giục Châu Ly phải ăn thật nhiều để còn lấy sức mắng anh cho đã. Nhìn cô ăn vui vẻ như thế, trái tim Cố Tử Khâm cũng khoan khoái trở lại.

Sau khi ăn xong, Châu Ly tắm rửa sạch sẽ. Cố Tử Khâm đang chăm chú đọc sách trong phòng, thấy cô bước ra liền vòng tay ôm siết lấy vợ.

- Vợ bé nhỏ lúc nào cũng đẹp nhất trong mắt anh!

Trái tim Châu Ly đánh bộp một tiếng. Khi nãy, trong lúc đang tắm, tầm mắt Châu Ly vô thức nhìn thấy vài dấu vết hoan ái vẫn còn chưa kịp tan trên ngực mình. Tâm trạng của cô lại đi xuống. Sự mặc cảm, ăn năn đè chặt trong lòng cô, không lúc nào nguôi ngoai.

Châu Ly kéo tay Cố Tử Khâm, cúi đầu nói nhỏ:

- Tử Khâm, anh yêu em chừng nào?

Cố Tử Khâm đặt quyển sách xuống bàn, lo lắng chạm tay xoa lên mi mắt hoen đỏ của cô, ân cần đáp:

- Anh yêu em bằng này này!

Vừa nói, anh vừa ôm Châu Ly, dùng cả vòng tay ấm áp của mình gói gọn cô vào trong lòng.

Tách… tách…

- Vợ anh đừng khóc! Ai làm em buồn ư? Có phải… tại anh?

Cố Tử Khâm hoảng hốt lau đi nước mắt còn nóng hổi trên má Châu Ly. Mỗi lần nhìn cô khóc như thế này, trái tim anh đều quặn đau, rỉ máu. Im lặng một lúc, Châu Ly hít sâu, cố gắng điều chỉnh hô hấp sao cho bình tĩnh nhất.

Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, hé môi nói:

- Em… em xin lỗi!

Cố Tử Khâm ngồi thẳng lưng, vẫn nhìn cô không rời, ân cần lắng nghe.

- Em… em bị cưỡиɠ ɧϊếp!

- Em nói cái gì?

Cố Tử Khâm nhẹ giọng hỏi lại, nét mặt tràn ngập sự kinh hoàng xen lẫn hoảng hốt. Châu Ly kéo tay khỏi lòng anh, run run lùi dần ra phía sau. Cô không muốn giấu diếm anh. Cố Tử Khâm là chồng của cô, họ có trách nhiệm phải thành thật với nhau, không được lừa dối đối phương. Chỉ có nói ra ngọn ngành mọi chuyện, Châu Ly mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô lặng lẽ nhìn ra phía cửa sổ, ngẩn ngơ chờ đợi một điều gì đó vui tươi sẽ tới. Theo giọng nói ngập tràn sầu não, mối quan hệ của cô và sát thủ S cũng được kể lại một cách rõ ràng. Châu Ly vẫn không nhìn vào mắt Cố Tử Khâm, luôn cố gắng né tránh. Cô sợ nếu phải đối mặt, bản thân cô chắc chắn khó có thể trụ vững được nữa.

- Tử Khâm! Em chấp nhận ly hôn. Đối mặt với anh, em quả thực không thể làm được. Ngay cả bản thân em còn chưa chấp nhận nổi, huống chi là anh.

Châu Ly cụp mắt xuống, nhếch môi cười nhạt. Từ khi lên xe trở về nhà, cô đã dự tính trước mọi chuyện. Cô không tự tin ở lại bên cạnh anh nữa.

- Ai cho phép em nói ra câu đó?

Cố Tử Khâm đột ngột lên tiếng. Anh đẩy xe lăn tới bên cạnh Châu Ly, sau đó đem cô ôm vào trong lòng một lần nữa. Cơ thể cô rất lạnh, hơn nữa lại còn đang run lên. Dù Châu Ly cố gắng che giấu cảm xúc thật tốt đi chăng thì anh vẫn dễ dàng cảm nhận rõ được sự hoang mang của cô.

- Vợ anh là của anh!

Cố Tử Khâm xoa đầu Châu Ly, mỉm cười dịu dàng.

- Anh không cho phép em rời khỏi anh nửa bước. Châu Ly à, em vì hoảng loạn quá độ nên nhớ nhầm thôi. Tin anh đi! Em vẫn luôn ở bên cạnh anh cơ mà!

Châu Ly khẽ nấc lên từng hồi. Cuộc đời này, cô may mắn được gả cho anh, đây chính là phúc phận lớn nhất mà ông trời đã ưu ái ban cho cô.

Khoảng thời gian sau đó, Cố Tử Khâm cùng Châu Ly chăm chỉ làm việc, trông hoa, cho cá cảnh ăn, lại còn đi dạo vào mỗi buổi sớm. Nguyệt Hi vì xấu hổ trước hành động của anh trai, âm thầm bỏ đi ngay trong đêm.

Chính vì sự quan tâm, yêu chiều của Cố Tử Khâm mà Châu Ly cũng đã dần dần lấy lại niềm vui. Cô không còn ủ rũ, sầu não về đêm nữa, cũng không cần sử dụng tới sự trợ giúp của thuốc ngủ. Thời gian Châu Ly rơi vào trầm cảm, Cố Tử Khâm luôn luôn là người ở bên cạnh vỗ về cô.

Người đàn ông tinh tế này còn không hề đòi hỏi Châu Ly về nhu cầu sinh lý. Bất cứ khi nào ở bên cạnh cô, Cố Tử Khâm đều cưng chiều cực kì vô hạn. Anh muốn làm chút gì đó để Châu Ly được vui vẻ trở lại. Chí ít, bản thân anh mới không còn cảm thấy tội lỗi.

Vào một buổi sáng đầu đông, Cố Tử Khâm nhận được tin báo gấp của Thiệu Đình. Ngay sau khi nắm rõ thông tin, thái độ của anh đột ngột chuyển khác. Châu Ly đang cắm bình hoa ở gần đó, khẽ quay đầu nhìn sang anh hỏi thử:

- Sao thế anh? Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm!

Cố Tử Khâm gật nhẹ đầu, trầm ngâm đáp:

- Trì Vĩ… đã chết!

Châu Ly sững sờ, động tác cắm hoa cũng trở nên cứng ngắc. Sau vụ việc cô bị bắt cóc, Cố Tử Khâm âm thầm đứng sau chỉ đạo Thiệu Đình truy gấp các chứng cứ phạm tội lừa đảo của anh ta. Kết hợp cùng tài liệu Châu Ly cướp được, trong thời gian ngắn lập tức có đủ chứng cứ kết tội Trì Vĩ cậy quyền làm càn, trong khi bào chữa cho thân chủ đã ngấm ngầm sử dụng chiêu trò lừa đảo. Vì vậy, những kẻ “may mắn” được anh ta giải cứu thành công đều bị triệu tập gấp lên cục cảnh sát, lật gửi cáo trạng toàn bộ các vụ án do Trì Vĩ làm luật sư bào chữa.

Trì Vĩ bị bắt bỏ tù, được giam phòng riêng, chờ đến cuối tháng này sẽ đem ra xử lý. Nhưng đêm hôm qua, đột nhiên anh ta chết bất đắc kì tử, cổ họng bị cứa sâu. Khi cảnh sát phát hiện thì đã quá muộn. Điều đáng nói, dù trong phòng giám sát có camera theo dõi nhưng vào khoảng thời gian xảy ra án mạng, camera bị tắt, không ghi lại được bất cứ điều gì.

Tin tức chấn động này nhanh chóng được Thiệu Đình thu thập, báo về cho Cố Tử Khâm. Đáng nói, bên cạnh thi thể của Trì Vĩ, hung thủ còn để lại một vật kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Đó là bông hoa hồng đỏ rực, một cánh hoa khắc duy nhất chữ “S”.

- Anh ta… anh ta lại gϊếŧ người sao?

Châu Ly trầm giọng hỏi Cố Tử Khâm. Thời gian qua, cảnh sát đã liệt kê S vào thành phần tội phạm cực kì nguy hiểm, ráo riết truy bắt nhưng đều vô vọng. Chỉ có duy nhất Châu Ly đã gặp và tiếp xúc với anh, nhưng cô lại lựa chọn giấu diếm.

Nhận ra nét hoang mang hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp của vợ, Cố Tử Khâm bèn nắm tay cô, lắc đầu nói thầm:

- Em đừng bận tâm làm gì. Cuộc đời mỗi người đều do chính hắn lựa chọn. Sống hay chết, trả giá hay thành công lấp liếʍ, thời gian sẽ trả lời tất cả.

Dùng bữa trưa xong, Cố Tử Khâm cùng Thiệu Đình phải đi có việc. Châu Ly ở nhà, trằn trọc không sao ngủ được. Nhớ ra Cố Tử Khâm thường hay đọc sách, cô cũng bắt chước theo, đến bên ngăn kéo của anh tìm thử nhưng không có.

Châu Ly quyết định tự mình tìm tới phòng làm việc của anh. Từ khi bắt đầu đặt chân tới đây, cô chưa hề bước vào căn phòng này một lần nào cả. Cố Tử Khâm vẫn giữ thói quen nhốt mình trong đây đọc sách hai tiếng mỗi ngày, không một ai dám làm phiền anh.