Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần

Chương 8: NỤ HÔN CỦA S

Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Châu Ly bị anh ta ép mạnh vào tường, tạm thời không thể cựa quậy nổi.

- Anh muốn giở trò gì?

Cô trừng mắt hỏi. Tuy nhiên, thái độ của anh ta lại vô cùng bình thản. Bàn tay cứng cáp nhẹ nhàng cầm lấy cằm cô, sau đó nâng cao lên, ép Châu Ly phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.

- S! Nhớ lấy cái tên này.

- Không nhớ!

Châu Ly thẳng thắn từ chối.

Gã sát thủ này cũng thật ngạo mạn, dám tự do đi lại giữa chốn đông người mà không sợ sự truy bắt của cảnh sát. Những vụ án gϊếŧ người mà anh ta gây ra vẫn còn đang trong thời gian điều tra của cục cảnh sát.

S không sợ cô sẽ đứng ra tố cáo anh ta hay sao?

Nghe cô trả lời, S chỉ cong môi cười nhẹ. Anh ta cởi mũ phớt, sau đó ném mạnh lên phía camera theo dõi. Chiếc mũ nhanh chóng trùm lên mắt camera, tạm thời che đi toàn bộ những gì đang xảy ra phía trong thang máy.

Châu Ly sững sờ nhìn anh ta. Một dự cảm chẳng lành lập tức xâm lấn toàn bộ cơ thể của cô. Bàn tay phải S đang giữ lấy cằm Châu Ly bắt đầu di chuyển xuống dưới vòng eo thon thả của cô, tay trái tóm lấy hai bàn tay Châu Ly mà ép lên trên đỉnh đầu.

Khoảng cách giữa cô và anh ta tương đối gần, cảm tưởng như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập thật mạnh của nhau. Mái tóc đen láy của S rẽ ngôi, bồng bềnh, có chút xoăn nhẹ, kiểu tóc này có chút giống với chồng cô- Cố Tử Khâm.

Mặc dù anh ta đeo khẩu trang, thế nhưng không thể phủ nhận gương mặt của S sẽ là một cực phẩm mỹ nam, hoàn hảo như tạc. S chăm chú quan sát Châu Ly, cẩn thận đánh giá cô một lượt. Mãi lúc sau anh mới lên tiếng hỏi:

- Không muốn nhớ?

Châu Ly bị anh ta nhìn đến tê dại, cô vô cùng khó chịu, muốn đẩy anh ta ra khỏi cơ thể mình nhưng tạm thời không thể.

- Buông tôi ra. Tôi... đừng để tôi phải kêu lên. Aaaa...

Châu Ly vừa dứt lời, chợt cảm thấy phía trước tối sầm lại. Thì ra, S đã nhanh chóng cúi xuống, dùng tay bịt chặt hai mắt cô. Anh rút từ trong túi quần một chiếc khăn lụa màu đen, thành thạo buộc lên hai mắt Châu Ly. Châu Ly không thể nhìn rõ mọi vật phía trước, chỉ thấy đối phương mờ mờ ảo ảo đang tiến đến sát mặt cô.

- Cấm được tháo ra!

Ngữ khí lạnh lùng đe dọa, ghì chặt bên tai cô. Châu Ly muốn phản kháng liền thấy đôi môi căng mọng của mình lập tức bị thứ gì đó lạnh lẽo phủ lên.

S... đang hôn cô?

Ưmmm....

Anh siết chặt cơ thể Châu Ly, bá đạo mà công kích môi cô liên tục. Châu Ly cố gắng khép chặt môi, thế nhưng vẫn bị chiếc lưỡi linh hoạt của anh tách ra, lần mò vào bên trong khoang miệng ẩm ướt mà mυ'ŧ mát.

Đây là lần đầu tiên cô bị người khác giới hôn một cách điên cuồng đến như thế. Hai tay cô bị anh khóa trụ, dù cho Châu Ly có cố gắng giãy giụa như thế nào đi chăng nữa, S vẫn hung hăng hôn cô sâu hơn.

Chờ cho tới khi đôi môi mềm mại của Châu Ly đã hoàn toàn tê dại, S mới chịu rời khỏi bờ môi cô.

- Nghe cho kỹ đây: Nếu cô muốn giở trò báo cảnh sát, tôi sẽ gϊếŧ chết cô. Lần sau gặp lại, không chỉ là hôn môi nữa đâu, bé cưng ạ!

Ting... ting...

Cửa tháng máy được mở.

Chiếc khăn buộc lên mắt Châu Ly được S nhanh chóng kéo ra, sau đó bóng dáng ma mị của anh khuất hẳn sau thang máy. Châu Ly hoảng hốt mở choàng mắt, cảm giác sợ hãi vẫn còn bủa vây khắp cơ thể cô.

Cô ôm túi xách, chạy hồng hộc ra bên ngoài. Đôi môi bị S hôn có chút sưng đỏ, vẫn còn phảng phất chút mùi vị của anh.

Châu Ly chạy tới nhà vệ sinh, vỗ nước lau sạch miệng. Nếu để Cố Tử Khâm phát hiện sự việc đáng xấu hổ này, chắc chắn cô sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Châu Ly hít sâu một hơi, rảo bước về văn phòng làm việc mà cô đã được phân công từ trước.

Nơi cô làm việc là tổ văn phòng số hai, nơi phụ trách thiết kế trang phục trên bản vẽ theo yêu cầu của khách hàng.

Người đón tiếp cô là nữ trưởng phòng Trịnh Nghi, tuổi chừng hai mươi sáu.

Trịnh Nghi vui vẻ dẫn Châu Ly đến nhận bàn làm việc, cẩn thận nhắc nhở cô:

- Hạng mục thiết kế là khâu quan trọng nhất để cho ra những sản phẩm vừa mắt khách hàng. Chỉ cần sai sót một bản vẽ, cô sẽ lập tức bị đuổi.

Quy trình làm việc ở đây vô cùng nghiêm ngặt, yêu cầu mọi khâu đều phải hoàn hảo tuyệt đối. Châu Ly gật nhẹ đầu, bắt tay vào làm việc.

- Khách hàng của cô có mã số 100H. Yêu cầu chúng ta thiết kế một chiếc đầm dạ hội, vừa toát lên phong thái quý phái, trang trọng của lứa tuổi trung niên, kiểu sáng lại phải trẻ trung, dịu dàng như các thiếu nữ. Châu Ly, cô làm được không?

Những tiêu chí mà vị khách này đưa ra quả thực rất khó khăn. Tuy nhiên, Châu Ly vẫn tin vào khả năng của mình. Cô nhận giấy bút, bắt đầu cặm cụi suy nghĩ.

Thời gian làm việc ở Luxus không gò bó. Cuối ngày, Châu Ly vươn vai, lên xe trở về biệt thự. Khi đi ngang qua hầm đỗ xe, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó lo sợ. Biết đâu, gã S kia từ trong bóng tối lao ra, giở trò đe dọa cô như lúc trước.

Chiếc xe lăn bánh vào cổng biệt thự. Từ phía xa, Châu Ly đã trông thấy có chút gì đó khác thường đang xảy ra. Toàn bộ người làm đều cúi rạp đầu, đứng xếp hàng dài hai bên lối vào phòng khách. Gương mặt người nào người nấy nghiêm trang, cơ hồ như đang lo sợ một điều gì đó.

- Tử Khâm, cha hoàn toàn không tán thành việc này. Đường đường là thiếu phu nhân của Cố gia, ai cho phép cô ta làm công cho đám công nhân quèn đó!

Cố Bình, lão gia nhà họ Cố, tức giận vung tay đập thật mạnh xuống bàn. Sau khi nhận được tin tức Châu Ly đi làm, ông đã nổi giận đùng đùng, nhanh chóng đích thân đến đây.

Cố Tử Khâm ngồi trên xe lăn, lạnh nhạt đáp lời:

- Châu Ly quen làm việc chân tay, bây giờ ép cô ấy ở nguyên một chỗ, tội cho cô ấy.

- Tội, tội cái con khỉ!

Cố Bình há miệng chỉ tay mắng lớn.

- Nếu người ngoài biết thiếu phu nhân họ Cố còng lưng làm trâu làm ngựa cho kẻ khác, chúng sẽ cười vào mặt cha đây này. Đừng hòng cha cho phép, làm càn!

Châu Ly đứng bên ngoài đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Cô thở dài, sau đó bước vào bên trong, cố gắng bày ra nụ cười thân thiện nhất có thể:

- Cha, thiếu gia!

Vừa trông thấy cô, Cố Bình đã hừ lạnh:

- Cô chê tiền nhà họ Cố không đủ để nuôi thân cô sao?

Châu Ly thừa hiểu, Cố Bình là đang nói bóng nói gió cô. Có lẽ, Châu Ly đã thực sự chọc giận ông ta. Công việc vừa mới nhận, bây giờ lại phải cắn răng bỏ đi hay sao?

- Thưa cha! Trước khi gả vào đây, con đã biết thân biết phận, không dám vô lễ. Thế nhưng, nếu con phải ở đây, cả ngày không vận động, con sẽ chết vì buồn bực. Cha, mong cha cho phép!

- Câm miệng!

Cố Bình vẫn không chịu buông tha cho Châu Ly. Ông ta đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Cố Tử Khâm mà nói lớn:

- Cô mở to mắt mà nhìn chồng cô. Tôi cưới cô về để chăm sóc cho Tử Khâm chứ không phải để cô vứt chồng mình một xó. Lưu Châu Ly, Tử Khâm đã trở thành phế thải vô dụng. Đừng để tôi cũng phải thay thiếu phu nhân Cố gia thêm một lần nữa.

Phế thải vô dụng? Cố Bình là đang tự mình mở miệng khinh thường chính con trai của ông ta?

Nghe cha nói, Cố Tử Khâm chỉ im lặng cúi đầu Dường như anh đã quá quen với thái độ châm biếm này của cha.

Tuy nhiên, Châu Ly lại không thể để Cố Tử Khâm bị chính người thân của mình coi thường như thế.

Cô nhếch môi cười nhạt, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán chồng, ung dung đáp:

- Với cha, anh ấy là phế thải vô dụng. Nhưng đối với con, Tử Khâm là một người chồng tốt, rất tốt, thưa cha!