Lưu Châu Ly tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Tuy nhiên, sự việc xảy ra lúc này đã khiến cô hoàn toàn thất vọng. Cha cô là Lưu Trường Bách đang đứng yên lặng nhìn cô chằm chằm, gương mặt bộc lộ rõ sự giận dữ đến mức cực điểm.
- Em gái, em có biết em bỏ đi như thế này, cha mẹ rất lo lắng cho em đấy không?
Lưu Mai Phụng nhếch mép hỏi cô.
Lưu Châu Ly không đáp, cũng không muốn hỏi cha mẹ vì sao cô lại có thể trở về được nhà như thế này. Cô quay đầu vào phía bên trong góc tường, nước mắt chảy xuống gối.
- Cha, con chấp nhận hôn lễ này!
Mặc dù Lưu Trường Bách đã nghe được đáp án từ chính miệng Lưu Châu Ly nói ra, thế nhưng ông ta vẫn không tin tưởng. Lưu Trường Bách hất tay ra hiệu cho Lưu Mai Phụng để mắt tới Lưu Châu Ly, sau đó đóng rầm cửa lại mà bước ra bên ngoài.
Những ngày sau đó, Lưu Châu Ly chỉ ở trong phòng, ngoan ngoãn dùng sạch đồ ăn người giúp việc đem tới. Cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân này. Dù sao, cuộc đời người con gái đều phải kết hôn. Lưu Châu Ly xem như là lấy chồng sớm hơn những cô gái cùng trang lứa vậy.
Ngày cử hành hôn lễ cuối cùng cũng đã tới. Lưu Châu Ly khoác trên người bộ váy cưới xinh đẹp, trang trọng nhất, bên trên có đính ngọc trai lấp lánh. Cô xinh đẹp rạng rỡ như đóa hoa nở muộn, tuy rực rỡ mà ngập tràn cô đơn, thống khổ.
- Em gái, em thật xinh đẹp!
Lưu Mai Phụng đưa tay vuốt lên tóc cô, đôi mắt rớm lệ, tâm trạng có chút không nỡ. Nếu như ngay từ đầu hai chị em cô đã không ưa nhau, vậy thì hôm nay có khóc lóc, quyến luyến để được gì?
Đồng hồ điểm tám giờ sáng, đây cũng là khoảng thời gian phía bên Cố gia đã hẹn trước. Lưu Châu Ly bình thản bước xuống dưới lầu, không quên nhìn về phía cha mẹ, nở nụ cười buồn bã.
Bất chợt, phía ngoài cổng nhà bỗng vang lên tiếng kêu gào ầm ĩ. Người giúp việc nhà họ Lưu vội vàng chạy ra xem xét, ngay sau đó bèn hớt hải quay trở lại báo cáo:
- Ông bà chủ, phía bên ngoài có một thanh niên tự nhận mình là bạn trai của nhị tiểu thư, sống chết đòi gặp nhị tiểu thư cho bằng được.
Lưu Châu Ly vừa nghe liền nhận ra, người đó chính là Thế Duy, bạn khác giới thân thiết của cô. Thế Duy vốn yêu thầm Lưu Châu Ly từ lâu, tuy nhiên do gia cảnh và điều kiện không tốt, sự tự ti khiến anh cảm thấy không xứng đáng với Lưu Châu Ly, do vậy Thế Duy không dám bày tỏ tình cảm.
Đối với Lưu Châu Ly, Thế Duy chỉ là một người bạn chí cốt không hơn không kém. Tình cảm anh dành cho cô, cô rất trân trọng. Thế nhưng để nói là yêu thì lại không thể.
Lưu Trường Bách nghe vậy liền nổi cơn tức giận, hùng hổ đạp cửa bước ra bên ngoài.
Vừa trông thấy Thế Duy gương mặt thư sinh, trên vai còn đeo cặp sách đứng ở bên ngoài, ông ta không kìm chế được liền lao đến, vung tay tát thật mạnh lên má anh.
Bốp!
- Mau cút đi. Ai cho phép mày dám đến đây phá hỏng chuyện tốt của Châu Ly?
- Bác Lưu, cháu chỉ muốn gặp Châu Ly một chút. Chỉ một lát thôi, năm phút, bác cho cháu đúng năm phút để gặp cô ấy. Cháu cầu xin bác!
Thế Duy cúi rạp người trên đất, nước mắt lưng tròng ướt đẫm cổ áo.
Trước tình cảnh này, Lưu Châu Ly không cầm lòng được liền trực tiếp đẩy mọi người sang một bên. sau đó chạy thật nhanh về phía Thế Duy.
- Thế Duy, sao anh lại ngốc nghếch đến thế này!!!
Cô đưa tay vuốt nhẹ lên hai má Thế Duy, đau xót nhìn anh, không cầm lòng được liền lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhìn người con gái mình yêu thật xinh đẹp trong bộ váy cưới, Thế Duy vừa khóc vừa cười, nắm chặt tay cô nghẹn ngào:
- Anh còn chưa kịp nói với em. Châu Ly, phải làm sao đây, chúng ta phải làm sao đây? Em đi theo anh có được không?
Lưu Châu Ly lắc đầu. Mọi thứ đã quá muộn rồi. Cô cũng không thể quay đầu lại được nữa.
- Thế Duy, hứa với em, anh phải sống thật tốt!
Lưu Châu Ly vừa dứt lời, Lưu Trường Bách đã vươn tay kéo mạnh cô vào bên trong nhà, sau đó tàn nhẫn đóng rầm cổng lại, còn không quên sai người hầu đem Thế Duy đuổi ra ngoài.
Lưu Châu Ly đưa tay quệt nước mắt, ngắm nhìn bản thân mình trong gương, cõi lòng đã tan nát hoàn toàn. Từ bỏ tất cả tuổi xuân, hạnh phúc, liệu đây có phải là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của cô hay không?
Chỉ một lúc sau, đoàn đón dâu của Cố gia cuối cùng cũng đã tới. Tuy nhiên, điều khiến mọi người kinh ngạc hết sức đó là chỉ có duy nhất một chiếc xe oto hạng thường, ngay cả trang trí hoa cưới cũng đều không có, lầm lũi dừng trước cổng nhà họ Lưu.
Gương mặt Lưu Trường Bách lập tức sa sầm hẳn xuống. Ông ta cười trừ, nhìn vị quản gia già trước mặt, cố gắng kìm chế cơn giận đang không ngừng bùng cháy âm ỉ:
- Ồ, quản gia Vương, thiếu gia nhà ông đâu sao lại không đến đón dâu thế này?
Quản gia Vương kéo kéo gọng kính lão, rất thẳng thắn mà đáp:
- Xin lỗi ông Lưu, thiếu gia có chút việc gấp, không tiện đến đón dâu được. Do vậy đã phó thác cho tôi tới đón Lưu tiểu thư về. Còn đây là quà cưới, Lục gia có thể kiểm chứng!
Ông Vương vừa nói, vừa đem lên năm chiếc vali nặng trịch, bên trong đều là tiền cưới với giá trị lớn khủng khϊếp. Vừa trông thấy tiền, hai mắt Lưu Trường Bách lập tức sáng rõ. Với số tiền này, ông ta thừa sức có thể vực lại công ty đang trên đà phá sản một cách dễ dàng.
Người nhà họ Cố quả thực lắm tiền. Tiền tiêu vài chục đời cũng không thể nào hết được.
Lưu Châu Ly được gả vào nhà họ Cố, đây chính là phúc phận cả đời của cô, còn gì phải hối tiếc nữa?
Vì vậy, Lưu Trường Bách hoàn toàn quên sạch những uất ức, tủi nhục vừa mới nảy sinh trong đầu, tức khắc nở nụ cười rạng rỡ, còn không quên bắt tay Vương quản gia, liên tục mở miệng cảm ơn.
- Châu Ly, hứa với mẹ, con phải thật hạnh phúc!
Lưu phu nhân khẽ sụt sịt vài tiếng, sau đó đích thân dìu Lưu Châu Ly bước lên xe.
Nhìn căn nhà nhỏ dần dần khuất sau tầm mắt, Lưu Châu Ly không kìm lòng được, nhẹ nhàng rơi nước mắt. Cô cắn chặt răng, thở sâu một hơi, đoạn cố gắng lấy lại bình tĩnh nhất có thể.
- Bác Vương, bác có thể nói qua cho cháu biết về con người của Cố Tử Khâm được không ạ?
Lưu Châu Ly ngước đôi mắt long lanh mà đượm buồn về phía Vương quản gia, thở dài mà hỏi.
Bác Vương khẽ nghiêng nghiêng đầu, mãi một lúc sau mới trầm ngâm đáp:
- Con người thiếu gia vô cùng quái lạ. Mọi hành động của thiếu gia thường vượt quá sức kiểm soát. Trước lúc bị thương khiến một chân bị liệt, thiếu gia tung hoành ngang dọc tứ phương, người người nể sợ.
- Vậy từ sau khi bị liệt, tâm tính anh ấy thay đổi hẳn phải không ạ?
Bác Vương gật đầu, im lặng không nói gì nữa.
Lưu Châu Ly cũng đã có chút sợ hãi. Nếu theo như lời bác Vương nói, tính cách của anh đã thay đổi hoàn toàn. Vậy thì chẳng lẽ, Cố Tử Khâm là một người đặc biệt, gồm có hai nhân cách ư?
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa, rộng lớn, vô cùng tráng lệ. Người ra, kẻ vào tấp nập, Lưu Châu Ly không khỏi hoa cả mắt.
Bác Vương mở cửa xe, đỡ cô bước xuống, không quên chỉ vào tầng thứ bảy, cẩn thận nói chậm từng chữ:
- Lưu tiểu thư, thiếu gia ở trên tầng thứ bảy kia. Cô có thể dùng thang máy để đi lên tầng. Tòa biệt thự này chỉ có duy nhất một mình thiếu gia cai quản, do vậy cô cứ sống thoải mái như ở nhà của mình.
Lưu Châu Ly ngoan ngoãn vâng lời, sau đó bước vào trong sảnh chính, trực tiếp bấm thang máy lên trên tầng thứ bảy.
Trong lòng cô lúc này vô cùng hỗn tạp, cảm xúc đan xen giữa mơ hồ và hiện thực. Con người kỳ dị của vị Đô Đốc kia đã gây cho cô một sự tò mò không nhỏ. Cô quả thực cũng muốn gặp gỡ, xem anh ta thế nào.