Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 37

7 giờ tối tại biệt thự Hoàng Kỳ. Một con nhỏ và 3 chàng trai đứng đối diện nhau, con nhỏ hai tay chống nạnh mặt hầm hầm:

- Này tôi có mời mấy người đâu tới đây làm chi vậy? – tiếng con nhỏ vang vọng làm cho không khí yên tĩnh trong ngôi biệt thự bị xé toang, nhìn thấy điệu bộ trẻ con nhưng rất đáng yêu của cô chủ, đám người làm cũng phải bật cười, lắc đầu. Nhưng một câu nói vang lên làm con nhỏ chưng hửng:

- Bọn anh tới chơi với Kỳ Khôi. – câu nói lạnh tanh khuôn mặt ko cảm xúc của Thiên Vũ làm nó cứng họng, thêm cái hành động đi thẳng lên phòng Kỳ Khôi mà ko thèm ngoái đầu lại đã tặng cho nàng một cục quê to đùng và một dấu chấm hỏi bự chà bá: “ hôm nay anh ta bị sao vậy? bộ uống nhầm thuốc rồi à? Điên rồ, hứ…, ta đây đại nhân ko thèm chấp tiểu nhân đâu nha”,nó đắc ý những suy nghĩ tự kỷ của mình, định quay lưng vào bếp tiếp tục thực hiện công việc cao cả, đólà chuẩn bị vũ khí báo thù, thì một người cao to đứng đằng sau vươn tay ôm choàng lấy nó giọng hết sức ngọt ngào làm nhỏ giật mình:

- - Vợ anh sao vậy? làm gì mà đứng ngẩn ra thế?- câu nói của Quang Anh làm đầu óc nó choáng váng, trong đầu lập tức hiện lên mấy câu chửi vô cùng, vô cùng “dễ thương”: “VỢ, tên này bị hoang tưởng nặng? Trái đất xuất hiện thứ bệnh khó chữa này từ hồi nào vậy nè, cái đồ con lừa, chết tới nơi mà ko biết, đồ lừa ngốc, siêu ngốc”, nhưng ngay sau đó, anh chàng đã làm được một kỳ tích vĩ đại trong lịch sử loài người đó là làm ặt nó đỏ mà ko phải vì tức: nhẹ nhàng xoay người nó lại, cuối người xuống, đặt lên trán nó một nụ hôn phớt, rồi kê đầu lên vai nó thì thầm: vợ có biết anh nhớ vợ lắm ko hả? với thái độ hết sức chân thành, chàng đã làm cho nàng đứng hình, hai mắt mở to hết cỡ và gương mặt thì…. không thể đỏ hơn được nữa.

- Một điều lạ là sau màn tỏ tình làm chấn động dư luận của toàn thể lớp M3A nói riêng và trường Royal nói chung của nó, Quang Anh thay đổi lạ lùng, anh vẫn ngọt ngào nhưng trong sự ngọt ngào đó có thêm sự nghiêm túc và chân thành mà thường ngày ko có, làm cho nó lúng túng, khó hiểu. Ví dụ như ngay lúc này đây tim nàng đang đập thình thịch,ngại hết sức, vội đẩy anh ra nó quay lại, cố gắn nở nụ cười thật tươi:

- - Anh tới rồi đấy à? chờ em chút nha. Nói rồi nó phóng nhanh vào nhà vệ sinh, mà ko biết lúc này từ đằng sau anh đang nhìn nó với một ánh mắt buồn thăm thẳm.

- (T/g: con người ta là gái mới lớn chưa có kinh nghiệm nên bị hôn đỏ mặt là chuyện bình thường chứ ko phải là nàng thấy rung động trước chàng đâu nha mấy bạn, đừng hiểu nhầm tội nghiệp nhỏ “….”)

Trong nhà vệ sinh.

Nó đưa tay lên ngực vỗ vỗ “Khay Vi mầy bị gì thế này, bình tĩnh, hết sức bình tĩnh, cũng tại con lừa đáng ghét, ngu ngốc kia hết, tự nhiên lại hôn mình, đúng là đồ … đồ …. Da^ʍ.dê.đê. tiện mà” ( ô my Gods, nam mô a di đà phật là Khay Vi chửi chứ ko phải mình chửi đâu nha, thiện tai thiện tai). Nhưng tự nhiên, lòng từ bi trắc ẩn nổi dậy kéo về, nàng ta đang thấy mình thật tội lỗi, anh chân thành vậy mà nó lại đem chuyện tình cảm ra để đùa giỡn, có khi nào bị God trừng phạt ko ta, huhu …huhu nó vẫn muốn tìm bạch mã hoàng tử của mình mà, và thế là một cuộc đấu tranh tư tưởng diễn ra ngay trong nhà vệ sinh “tiếp tục trả thù –ngừng việc trả thù lại”, cuộc đấu tranh đang đến hồi quyết liệt nhất thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:

- Khay Vi, em ko sao chứ, em ở trong đó 30 phút rồi đó.- giọng Quang Anh nhẹ nhàng, ngọt ngào xen lẫn sự lo lắng làm cho ai kia trong nhà vệ sinh càng quẫn bách với câu hỏi: “làm sao đây?” vẫn chưa được giải quyết, và chắc rằng nàng ta sẽ định cư luôn trong đó nếu giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có uy lực của người được gọi là “honey” ko vang lên:

- Khay vi, đi ra ngoài đi.

Nó lẳng lặng bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặt bí xị, thiểu não ngước mặt lên, ko hiểu ông God bị gì mà khiến điều đầu tiên đập vào mắt nó là khuôn mặt của Quang Anh, khuôn mặt đang cười nham nhở vì nhìn thấy nhỏ bị lôi ra khỏi nhà vệ sinh trong sự miễn cưỡng, tự nhiên những day dứt trong người nó bị gió thổi bay đi đâu mất,khuôn mặt chân thành của anh lúc nãy bị vỡ vụng và thay vào đó là hình ảnh Quang Anh đang hằng học chửi nó một cách thô bạo. End: các bạn biết quyết định cuối cùng của nó rồi chứ, chạy tới ôm cánh tay của Quang Anh,như một con rô bốt đã được lập trình sẵn, nó kéo anh tới bàn ăn, khoe với anh rằng tất cả các món ăn trên bàn là do nó nấu rồi nũng nịu bắt anh khen nó giỏi. Quang Anh như thể ko tin vào mắt mình, một bàn ăn với rất nhiều món ăn nhiều màu sắc trông rất bắt mắt, nó ko bắt anh khen thì chắc chắn anh cũng sẽ khen nó. Nó kéo anh ngồi vào bàn, lại cái giọng nũng nịu: hôm nay anh phải ăn hết đó nha. Nói rồi gắp luôn một cái đùi gà chiên bỏ vào chén anh, chớp chớp mắt, 3 người kia cũng đã ngồi vào bàn ăn nhưng ko dám động đũa, đang chờ đợi chuyện gì đó? 6 con mắt đang hướng về cái người xấu số kia lòng hồi hộp, người vô cùng bức rứt muốn giựt ngay cái đùi gà trên tay ai kia mà ném ngay vào thùng rác nhưng lại ko dám, hai con mắt hình viên đạn kia cứ chỉa vào họ ko ngừng, ngạc nhiên là anh chàng xấu số kia ko hay biết chuyện gì mà ngồi nhâm nhi cái đùi gà, vừa ăn vừa khen nức nở, và nàng ta cũng ngồi tự ăn mấy thứ mà mình tự nấu. Thấy vậy, họ mới dám cầm đũa lên nhưng cũng ko dám ăn nhiều mặc dù chính họ cũng mấy món nó nấu ngon cực, không khí bữa ăn trở nên thật kỳ dị. Đột nhiên nó chạy lại bếp mang lại một chén canh, đặt trước mặt Quang Anh: anh Quang Anh đây là canh gà, em hầm từ chiều tới giờ đó, cái này em đặt biệt dành cho anh, mấy người kia ko có đâu. Nói rồi nó nhìn anh nở nụ cười thiên thần, anh chàng thì nghe “dành riêng cho anh” thì ko nghĩ ngợi bưng lên nhắm mắt uống cạn trước con mắt ngạc nhiên và ko kịp ngăn cản của 3 người kia, 3 người họ giờ cứ như 3 tên ngố, mặt đần ra, đầu cứ lắc ko ngừng, còn Quang Anh thì nhìn nó cười tít mắt, miệng cứ khen ngon,lúc này nó cũng lắc đầu, phán một câu tỉnh bơ:

- Thà chết trong hạnh phúc, còn hơn là sống trong đau khổ. - Câu nói của nó làm cho cả 4 người cùng ngước lên nhìn nó mỗi người một sắc thái khác nhau, Quang Anh thì tỏ vẻ ko hiểu ý nó muốn nói gì nhưng mắt thì lại đậm ánh buồn, còn 3 người kia thì ngạc nhiên tại sao nó lại tàn nhẫn vậy,họ thừa biết trong chén canh đó có gì, và họ cũng tự hỏi ko biết Quang Anh đã đắc tội gì với nó để phải nhận hậu quả như vậy, và họ cũng tự nhận ra rằng ko nên đắc tội với nó, nếu ko thì hậu quả sẽ như …..

30 ph sau.

Tại phòng nó.

Haha ….. haha…. Nó cười như chết đi sống lại,cười lăn lộn từ giường xuống đất … khi cái âm thanh chấn động RẦM ….. ẦM….. và những câu đại loại như:

- Quang Anh mầy có sao ko?

- Quang Anh cẩn thận.

- Quang Anh nhà vệ sinh bên kia.

- Quang Anh nhà vệ sinh bên này gần hơn.

…..

Ôi thật tội nghiệp, chắc kiếp trước anh nợ nó.

Để tỏ ra là người vô tội nó chạy ra, nhìn mặt anh đang tái mét hỏi một câu rất ngây thơ làm mấy người kia muốn nhảy vào mà bốp cổ nó: Quang Anh, anh bị sao vậy? Quang Anh ngước khuôn mặt [đờ đẫn mệt mỏi] lên nhìn nó, mỉm cười rồi ko kịp nói gì ôm bụng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Kỳ Khôi nhìn nó với ánh mắt nghiêm nghị, lấy ngòn tay trỏ chỉ chỉ lên trán nó ý bảo “em thấy vui chưa hả?”, nhưng bản tính bướng bỉnh trỗi dậy nó chu miệng đáp ngay mà ko cần suy nghĩ: ai kêu anh ta ngốc làm chi? Lúc này, cả 3 người cùng nhau nhìn nó, lắc đầu rồi quay đầu bước vào phòng.- là ko thể tiếp tục nhìn con nhỏ có trái tim được cấu tạo từ than chì được

Haizz!