Cố Nguyên ngập ngừng gõ cửa phòng Camille, nghe bên trong truyền đến một giọng nói quyến rũ: "Ai?”
Cố Nguyên: "Camille, là tôi Cố Nguyên.”
Đáp lại cô là một khoảng yên tĩnh.
Cố Nguyên buồn bực: "Camille? Cô không sao chứ?”
Lúc này người trong phòng mới đáp lại một tiếng rầu rĩ: "Không có chuyện gì, đợi một chút, mở cửa ngay đây."
Không lâu sau, cánh cửa mở ra từ bên trong, Camille cũng xuất hiện ngay sau cánh cửa với mái tóc dài gợn sóng hờ hững xõa trên vai, vòng eo thon nhỏ cùng đôi chân dài miên man, phải nói là vô cùng gợi cảm và quyến rũ, có thể lên sân khấu đi thi sắc đẹp ngay và luôn!
Cố Nguyên thưởng thức nhìn Camille, hồi tưởng lại dáng vẻ chật vật của Camille mà mình gây ra, trong lòng càng thêm áy náy: “Camille, xin chào, tôi đến tìm cô để giải thích về chuyện vừa rồi, khi nãy là do tôi không lễ phép, xin lỗi cô!”
Camille nhìn làn da mềm mại như thiếu nữ của Cố Nguyên, tròng mắt khẽ động, bày ra dáng vẻ quyến rũ, hào phóng mỉm cười: "Có chuyện gì đâu chứ, tôi không để ý mấy chuyện nhỏ này đâu!”
Cố Nguyên nghe Camille nói khách sáo như vậy, rất cảm động : “Camille, cảm ơn cô, cô quả là đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân là tôi đây. Nhưng tôi vẫn muốn giải thích, tôi thật sự không biết cà phê phân mèo là gì, cho nên mới tò mò hỏi thêm vài câu....”
Camille chớp đôi lông mi cong dài, cười nói: "Không sao, không sao mà, cũng không phải chuyện gì lớn, tôi không care là được."
Hai người phụ nữ khách sáo nói chuyện qua lại, Camille nhiệt tình mời Cố Nguyên cùng nhau uống trà trên bãi cỏ bên ngoài, Cố Nguyên rất vui vẻ đồng ý.
Camille cười ha hả nhìn dáng vẻ đơn thuần của Cố Nguyên, thăm dò hỏi: "Làn da của cô Cố mịn thật đó, chắc cô bảo dưỡng kĩ lắm nhỉ? Nếu không phải biết cô là mẹ của Kỳ Sâm, tôi còn tưởng cô chưa đến hai mươi tuổi cơ.”
Đương nhiên Cố Nguyên biết làn da của mình rất đẹp, nhưng cũng không phải do bảo dưỡng gì cả, thế nên nghe Camille khen như vậy thì thấy hơi xấu hổ, nhưng cô cũng biết bản thân không thể nói thật với Camille, chỉ có thể mỉm cười hỏi chuyện của cô ta với Quý Chấn Thiên.
Camille thấy Cố Nguyên hỏi, lập tức bị gợi lên hứng thú. Cô ta cũng đang muốn dò hỏi quan hệ giữa Cố Nguyên và Quý Chấn Thiên!
"Thật ra tôi cảm thấy cô Cố trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, lại là mẹ ruột của Kỳ Sâm, rất thích hợp kết hôn với Chấn Thiên đấy!”
Cô ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm phản ứng của Cố Nguyên.
Cố Nguyên vội vàng xua tay: "Làm sao có thể được! Tôi chắc chắn không phù hợp với ngài Quý đâu!”
Camille nghe mà trong lòng vô cùng hài lòng, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn không đổi, ngắm nghía móng tay xinh đẹp của mình, bâng quơ nói: "Ồ, sao lại vậy? Chấn Thiên rất tốt mà, dịu dàng săn sóc, đối với phụ nữ thì hào phóng, tuy rằng hơi phong lưu một chút, nhưng tổng thể thì vẫn khá ổn đấy chứ?”
Cố Nguyên: "Tôi và ngài Quý khác biệt quá nhiều, ở bên nhau chỉ gây thêm xấu hổ thôi!”
Camille lòng như nở hoa, cố tình hỏi tiếp: "Sao lại xấu hổ? Hai người cả con cũng có rồi, ở bên nhau không phải là thuận nước đẩy thuyền sao?”
Cố Nguyên có chút nóng nảy: "Camille, cô nhất định đừng hiểu lầm, tôi thề tôi không có chút tình cảm gì với Quý Chấn Thiên cả! Cô nhìn thử mà xem, tôi còn trẻ như thế này, ngài Quý thì bao nhiêu tuổi rồi? Tôi cần gì phải để bản thân chịu thiệt chứ!”
Nếu Quý Chấn Thiên trẻ hơn hai mươi tuổi, cô còn có thể cân nhắc một chút. Tuy rằng đàn ông bốn mươi lăm tuổi nhìn vẫn rất phong độ phóng khoáng, hơn nữa còn thành thục ổn trọng, nhưng có bảo dưỡng tốt đến đâu đi nữa, bốn mươi lăm vẫn là bốn mươi lăm, cô không có khả năng tiếp nhận!
Camille chớp mắt, nhìn cái mũi nhỏ vì quá mức kích động mà ửng hồng lên của Cố Nguyên, cảm thấy cái mũi này thật sự đáng yêu quá!
Người phụ nữ trước mặt cũng thật đáng yêu!
Camille kích động nắm lấy tay Cố Nguyên: "Cô thật sự không có tình cảm gì với Chấn Thiên sao?”
Cố Nguyên dứt khoát nói: "Ngài Quý đối với tôi mà nói, chỉ là ba của con trai tôi thôi, tuyệt đối không có chút tình cảm nam nữ nào cả!”
Camille mừng muốn rơi nước mắt: "Vậy được rồi! Quá tuyệt vời, là tôi đã hiểu lầm cô rồi!”
Sự tình giữa hai người phụ nữ coi như đã được giải quyết xong, Camille càng nhìn Cố Nguyên càng cảm thấy yêu thích không thôi, về phần thù hận của cái phân mèo gì gì đó, đã tan thành mây khói lâu rồi!
Cố Nguyên thấy Camille thẳng thắn như vậy, cũng nhân cơ hội nói ra chân tướng của bản thân, đề phòng tương lai con trai nhà mình bị bắt nạt.
Ai biết được khi Cố Nguyên nói ra, Camille ngạc nhiên mở to hai mắt: "Oh my god, làm sao có thể!"
Cố Nguyên bất đắc dĩ: "Sao lại không, Kỳ Sâm là con trai tôi, đương nhiên tôi phải suy nghĩ cho nó chứ!”
Camille sốt ruột vỗ đầu, ai da, thì ra mẹ Quý Kỳ Sâm không thông với thế tục như vậy, quả thực là một tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian!