Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 20: Loại người phải tránh xa

Quý Kỳ Sâm dẫn Cố Nguyên tới bàn ăn đã đặt trước, bàn ghế đều được làm từ trúc, xung quanh trang trí hoa và dây leo, còn có tiếng chim hót. Sau khi hai mẹ con ngồi xuống, Cố Nguyên chợt nhớ tới chuyện vừa này.

"Người đó là ai vậy? Đáng ghét thật đấy!" Bây giờ Cố Nguyên nhớ lại vẫn thấy rất khinh thường. Sao lại có người như vậy chứ! Khí chất bại hoại, nhìn là biết không phải người tốt!

Một người đàn ông trưởng thành còn mặc nguyên một bộ quần áo trắng tinh, tưởng mình đang quay phim truyền hình chắc?

"Cậu ta tên là Nhϊếp Ngộ." Quý Kỳ Sâm nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó tỉ mỉ phổ cập cho cô nghe về xuất thân lai lịch của Nhϊếp Ngộ, thuận tiện kể thêm Nhϊếp Ngộ thời trung học yêu thế nào, đại học thay bạn gái ra sao, cuối cùng nói: "Nghe nói hiện giờ cậu ta đang thích hotgirl mạng.”

Cố Nguyên lập tức hiểu ra: "Chính là mấy cô gái cằm nhọn, mắt to, mũi thẳng, da trắng trên mạng sao?”

Thành quả của việc thường xuyên lướt Weibo, đó chính là giờ đây cô đã hiểu được hết mấy từ phổ biến trên mạng!

Quý Kỳ Sâm nghiêm túc nhìn Cố Nguyên – cô gái là mẹ của mình theo y học nhưng lại cách biệt với thế giới bên ngoài hai mươi lăm năm, cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng nề.

Anh phải dạy người mẹ này thật tốt, không thể để cô bị mê hoặc bởi những thủ đoạn hào nhoáng của đám người xấu xa ngoài kia, không thể để cô lầm đường lạc lỗi, càng không thể để cô bị tên đàn ông xấu xa nào đó bắt mất.

Tưởng tưởng có một ngày nào đó Nhϊếp Ngộ theo đuổi Cố Nguyên thành công, sau đó hai người ở bên nhau, Quý Kỳ Sâm chỉ thấy hình ảnh đó quá đẹp khiến anh không dám nhìn thẳng!

Đây là chuyện anh tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Vì thế anh lại càng nhiệt tình phổ cập cho Cố Nguyên không ít chuyện xấu của Nhϊếp Ngộ, nào là lăng nhăng, cặn bã, làm giám đốc tập đoàn truyền thông hàng đầu, không biết đã qua lại với bao nhiêu cô gái, ngay cả Lục Chi Khiêm khiến Cố Nguyên ghét cay ghét đắng cũng là diễn viên ký hợp đồng với công ty giải trí thuộc tập đoàn của Nhϊếp Ngộ.

Nếu nói những chuyện phía trước Quý Kỳ Sâm vừa kể chỉ khiến Cố Nguyên vô thức thấy phản cảm với người tên Nhϊếp Ngộ này, vậy những lời cuối cùng đã chọc vào vị trí bảy tấc của cô, khiến cô lập tức đưa cái tên Nhϊếp Ngộ vào danh sách đen vô thời hạn.

Cố Nguyên siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ căm ghét sâu sắc với Nhϊếp Ngộ-boss lớn của Lục Chi Khiêm, hơn nữa còn rất tiếc nuối cảm khái: "Sao lại có loại người ăn chơi bại hoại như vậy chứ! Mẹ cậu ta không dạy cậu ta cách làm người sao?”

Rõ ràng là cùng tuổi sao con trai cô lại có thể hiểu chuyện, ưu tú, dịu dàng, hiếu thuận như vậy chứ!

Thấy không, đây là khoảng cách giữa người với người đấy!

Quý Kỳ Sâm rất đồng ý gật đầu: "Mẹ, mẹ phải hiểu bây giờ không phải hai mươi lăm năm trước, biết mặt không biết lòng, bình thường mẹ phải cẩn thận hơn nhé.”

Cố Nguyên đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, gặp phải loại người như tên Nhϊếp Ngộ này là phải tránh xa!”

Tốt nhất là như vậy!

Cuối cùng Quý Kỳ Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này vừa vặn đồ ăn được bưng lên, không giống như các món ăn kiểu Phương Tây của đầu bếp Michelin trong nhà, nơi này lấy món Trung Quốc làm chủ đạo, chế biến tỉ mỉ, xen lẫn mùi hương trúc thoang thoảng, cảnh quan tao nhã, đồ ăn độc đáo, Cố Nguyên ăn mà không dừng được đũa.

Lúc này, di động của Quý Kỳ Sâm vang lên.

Hiện tại Cố Nguyên đã hiểu rõ tác dụng của chiếc điện thoại này, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai gọi điện thoại cho cô, vậy nên cô rất tò mò thúc giục: "Con trai, con có điện thoại kìa, mau nghe đi.”

Quý Kỳ Sâm cầm điện thoại lên và nhìn thoáng qua.

Rất ít người biết số điện thoại cá nhân của anh, người có thể gọi quấy rầy anh vào lúc này lại càng ít hơn. Vậy nên khi chuông điện thoại vang lên, anh đã lập tức đoán được là ai.

Là ba của anh, Quý Chấn Thiên.

Quý Kỳ Sâm đứng dậy: "Mẹ, mẹ ăn trước đi, con ra ngoài nghe điện thoại.”

Thật ra Cố Nguyên rất tò mò cách gọi điện trên di động, cô còn chưa gọi bao giờ đâu. Nhưng cô đoán con trai nhất định có việc quan trọng, bèn vội vàng gật đầu: "À, vậy con nhanh lên nhé, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!”

Bên này Quý Kỳ Sâm ra ngoài nghe điện thoại, Cố Nguyên một mình hưởng thụ mỹ thực, nhưng cô ăn tới lúc no luôn rồi mà Quý Kỳ Sâm vẫn chưa trở về. Vừa khéo cô muốn đi vệ sinh, thế là bèn hỏi phục vụ rồi tiến về phía nhà về sinh.

Nào ngờ vừa đi đến cánh cửa màu xanh của nhà vệ sinh đã nhìn thấy một bóng dáng màu trắng.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục trắng tùy ý tựa người vào rặng tre xanh mướt, hai chân được bọc trong quần âu phục màu trắng càng trở nên tao nhã thon dài. Ánh mặt trời chiếu vào rừng trúc, phủ xuống mái tóc hơi vểnh, bên môi khẽ nhếch một nụ cười lười biếng, bất cần đời.

Cũng tuấn mỹ vô song!

Cố Nguyên đón ánh mặt trời nhìn qua. Người này có một đôi mắt hẹp dài, hơi nhếch lên trên, quan trọng là đôi mắt kia có màu nâu nhạt, so với màu mắt người bình thường còn nhạt hơn một chút.

Điều này khiến cô nhớ tới người mẹ đã khuất của mình, màu mắt của bà cũng nhạt hơn so với người bình thường.

Trong lòng cô ít nhiều cũng hơi khó chịu, một tên ăn chơi sa đọa như vậy lại có đôi mắt giống mẹ của mình!

"Em gái, em tên gì?" Nhϊếp Ngộ hé mở đôi môi mỏng, giọng nói lười biếng mang theo ý đùa giỡn nồng đậm.

"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Cố Nguyên căng mặt, hoàn tàon không muốn để ý tới người này.

"Sao vậy? Quý Kỳ Sâm không cho cô nói chuyện với tôi à?" Nhϊếp Ngộ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

"Đúng vậy."

Trên mặt Cố Nguyên viết to ba chữ ‘không hoan nghênh’: "Cho nên xin anh đừng để ý tới tôi nữa, tôi cũng không muốn trả lời anh đâu!”

"Cô và Quý Kỳ Sâm có quan hệ gì? Cậu ta đang theo đuổi cô à?" Nhϊếp Ngộ càng ngày càng cảm thấy thú vị.