Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 15: Đuổi đi

Mà mấy ngày này, cả nhà Cố Nguyệt vẫn luôn lo lắng bất an nghe ngóng xung quanh, chỉ sợ Cố Nguyên dẫn theo cái người mà cô gọi là “con trai” đến tìm bọn họ gây phiền phức.

Kết quả đôi mẹ con trẻ tuổi này quả nhiên đã trở lại, người của chung cư nhao nhao rướn cổ lên xem náo nhiệt, mấy thím hàng xóm đi dạo hay các thanh niên tập thể dục đều lại gần rướn lỗ tai nghe ngóng.

Cố Nguyên hoàn toàn không để ý tới, đi theo quý Kỳ Sâm lên thẳng lầu ba. Cửa chống trộm còn dán câu đối xuân đang đóng chặt, Cố Nguyên hỏi Quý Kỳ Sâm: “làm sao bây giờ?”

Quý Kỳ Sâm: “Phá cửa.”

Cố Nguyên: “A? Vậy cũng được hả?”

Quý Kỳ Sâm không để ý, kéo cô tránh ra. Mấy vệ sĩ cường tráng mặc đồ tây đen tiến lên, trực tiếp mang theo công cụ gỡ cửa. Bên trong nhà Cố Nguyệt nghe được động tĩnh, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó bắt đầu hoảng loạn, la lớn: “Cứu mạng a, có người ăn cướp, ban ngày ban mặt, có người muốn đập cửa nhà tôi!”

Bành Tử Hàm càng hô to hơn: “Đây là nhà tôi, các người dựa vào cái gì mà phá cửa nhà tôi, dừng tay, các người nhanh dừng tay, nếu không tôi gọi 110.”

Chồng Cố Nguyệt giậm chân mắng chửi: “Tao nhổ vào, nói cho tụi bây biết, đừng tưởng rằng lão tử dễ ức hϊếp, lão tử quen biết không ít người, lão tử không sợ tụi chó hoang chúng bây.”

Động tĩnh tháo cửa cũng không nhỏ, huống chi đã có không ít hàng xóm chú ý đến rồi, tiếng mắng chửi càng không nhỏ, rất nhanh tầng 3 vây quanh không ít người.

“Đây là làm gì vậy? Trực tiếp cướp phòng ở? Đập cửa nhà người ta?”

“Cái này còn có vương pháp sao? Đây là thủ đô, ban ngày ban mặt vậy mà cướp phòng ở?”

Cũng có người nhỏ giọng thầm thì: “Hình như đây vốn chính là phòng của Cố Nguyên......”

Nhưng mà rất nhanh liền có âm thanh phản bác: “Cho dù trước kia là của Cố Nguyên , vậy thì thế nào, giấy tờ bất động sản đã sớm chuyển sang tên Cố Nguyệt.”

Cố Nguyên nghe nói như thế, nhìn sang, nói lời này là một người phụ nữ trung niên, dáng người mập mạp, độ tuổi chắc cũng bằng với Cố Nguyệt, có thể là bạn tốt của Cố Nguyệt?

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Cố Nguyên nhìn mình, giễu cợt bĩu môi: “Còn trẻ mà không ra gì, phòng ở sớm đã không còn là của cô, còn có mặt mũi trở về?”

Cố Nguyên nhìn sắc mặt bà ta, cười lạnh một tiếng: “Căn nhà này là của tôi, tôi chưa từng đồng ý cho người khác, dựa vào cái gì tôi không có mặt mũi trở về? Tôi trẻ tuổi là đương nhiên, làn da mịn màng hồng hào, nếp nhăn trên mặt bà có thể kẹp chết con muỗi rồi, tốt nhất bà đừng ở chỗ này xem náo nhiệt, nhanh chóng trở về phòng soi gương xem, lông mi giả rớt xuống rồi kìa.”

Đừng nhìn cô bình thường nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng đυ.ng tới giới hạn của cô, nói chuyện rất là lưu loát, cộng thêm sức mạnh của tuổi trẻ, cuối cùng câu “lông mi giả rớt xuống” càng nhấn mạnh xoáy vào trái tim bà ta.

Một đám người nhao nhao nhìn về phía người phụ nữ trung niên, mặt bà ta đỏ tới mang tai, sờ lên con mắt, lông mi giả quả nhiên lung lay sắp đổ, bà ta che mắt, gào một tiếng chạy mất.

Cố Nguyên nhìn những người khác: “Căn nhà này chính là của tôi, tôi nằm viện trị bệnh, bị Cố Nguyệt làm giấy khai tử, còn bị đoạt phòng ở, tôi dựa vào cái gì không thể trở về? Nhà của các người bị cướp , các người sẽ nhịn nhục tặng cho người khác ở sau đó chính mình lưu lạc đầu đường ngủ sao?”

Một lời nói, nói đến đám người á khẩu không trả lời được, lát sau, một người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng: “Nói không sai, nhưng mấy người cũng không thể trực tiếp phá cửa như thế, muốn đòi nhà về, phải tuân thủ trình tự của pháp luật, cô phá cửa như thế chính là các người không đúng.”

Vốn dĩ mọi người bị mấy câu nói kia của Cố Nguyên hù dọa , lại cảm thấy nơi nào đó không thích hợp, nghe nói như thế, nhao nhao gật đầu: “Đúng vậy, đây là xã hội chủ nghĩa, mọi việc đều phải làm đúng theo luật pháp.”

Đang nói chuyện, phía sau truyền tới tiếng bước chân, rất nhanh có mấy vị cảnh sát tách mọi người đang xem náo nhiệt ra: “Xảy ra chuyện gì? Có người phá cửa?”

Mọi người thấy cảnh sát tới, đều vội vàng lui lại, thậm chí có người bắt đầu chụp ảnh quay phim. Cửa chống trộm mở ra, Cố Nguyệt đứng ở cửa, thanh âm the thé: “Cố Nguyên, tao báo cảnh sát tới bắt mày, chúng mày là bọn xã hội đen, dám dắt người đến đập cửa nhà tao, mấy đồng chí cảnh sát, các anh nhanh bắt bọn họ, bọn họ đều là người xấu! Người cầm đầu kia, hắn xấu nhất!”

Người bà ta chỉ chính là Quý Kỳ Sâm. Tất cả mọi người nhìn về phía Quý Kỳ Sâm, toàn thân nhìn là biết là người có tiền, thể hiện khí thế thô bạo, sai người phá cửa nhà người khác, bây giờ đã biết sợ chưa?

Lúc này mặt Quý Kỳ Sâm không biểu tình, thần sắc lạnh lùng. Cố Nguyên nhìn tình cảnh này, cũng có chút lo lắng, cô cẩn thận nhìn về phía Quý Kỳ Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Con trai, làm sao bây giờ?”

Quý Kỳ Sâm nhíu mày, nhìn về phía mấy đồng chí cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, tôi có chuyện cần các anh hỗ trợ.”

Cảnh sát đương nhiên biết, đây chính là kẻ cầm đầu phá cửa, xụ mặt giáo huấn: “Đây là nhà ở tư nhân, anh dẫn người đập cửa, là phạm luật, có biết hay không?”

Quý Kỳ Sâm: “Vậy xin hỏi đồng chí cảnh sát, chiếm nhà ở của người khác, có phạm luật không?”

Cảnh sát gật đầu: “Đương nhiên.”

Quý Kỳ Sâm: “Vậy là tốt rồi, làm phiền các anh giúp chúng tôi đuổi mấy kẻ chiếm nhà của người khác.”

Cố Nguyệt: Người này choáng váng??

Quần chúng vây xem: Đầu óc có vấn đề??

Cố Nguyên bất đắc dĩ, con trai ơi là con trai, tại sao có thể bảo người khác đuổi mình đi a!

Cảnh sát ho khan: “Vị đồng chí này, nếu anh biết chiếm nhà của người khác là không đúng, vậy thì xin đi theo chúng tôi một chuyến, chúng ta cần điều tra.... ”

Nói được nửa câu, Quý Kỳ Sâm thản nhiên nói: “Đồng chí cảnh sát, có thể anh đã hiểu lầm, ý của tôi là, xin các anh đuổi bọn họ đi.”

Hiện trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, vợ chồng Cố Nguyệt và Bành Tử Hàm cười ha ha ha, cười đến bụng đều đau.

Cố Nguyệt: “Cậu có bình thường không thế? Tôi có giấy tờ bất động sản, cậu cho rằng đây vẫn là 20 năm trước? Cậu nói của cậu thì chính là của cậu à, cười chết tôi rồi!”

Hàng xóm xung quanh cũng đều cười lên, cũng có người buồn cười sau đó lại cảm thấy thông cảm.

“Nếu muốn đòi lại nhà, vẫn là suy nghĩ biện pháp khác, không thể cướp đoạt biết không?”

“Đều là người trẻ tuổi, không hiểu chuyện, nhà ở không phải nói muốn thì muốn được.”

Cố Nguyên cũng là bất đắc dĩ, giật nhẹ góc áo Quý Kỳ Sâm: “Kỳ Sâm, con cũng nói đây là xã hội chủ nghĩa, con còn nói chúng ta phải giải quyết theo đúng pháp luật.”

Quý Kỳ Sâm liếc mắt nhìn mẹ mình phía sau, lấy ra một bản giấy tờ bất động sản màu hồng, bình thản nói: “Mẹ, đây là giấy tờ bất động sản hôm nay mới có được, trên đó viết tên của mẹ.”

Cố Nguyên lập tức sững sờ, cô vội cầm lấy giấy tờ bất động sản, nhanh chóng mở ra, chỉ thấy phía trên viết chủ sở hữu là Cố Nguyên, phía dưới là địa chỉ nhà được đăng ký, đằng sau còn kèm đồ đạc và sơ đồ căn nhà.

Cô hoàn hồn, chậm rãi phản ứng, mừng rỡ hỏi: “Đây là thật sao? Nhà là của mẹ?”

Quý Kỳ Sâm ngước mắt, ánh mắt đảo qua vẻ mặt nhơ ngác của cảnh sát, cùng với quần chúng vây xem đang lâm vào kinh ngạc, cuối cùng nhìn về phía cả nhà Cố Nguyệt giống như nghe không hiểu.

Quý Kỳ Sâm chậm rãi nói: “Giấy tờ chứng nhận bất động sản đương nhiên là thật, căn nhà này trên phương diện pháp luật đã một lần nữa trả lại cho Cố Nguyên.”

Sở dĩ anh chậm chạp không nói ra, chính là muốn để hàng xóm xung quanh, cùng với cả nhà Cố Nguyệt khắc sâu nhớ kỹ, chiếm lấy nhà của người khác, phải trả giá thật lớn.